Bạch Vô Thường  tới: "Anh phát hiện chỗ   thú vị,   xem ?"
 
Dương Miên Miên gật đầu: "Đi!"
 
Dư Duyên lấy khăn tay  lau trán, đeo kính lên, cũng  theo. Hai   theo Bạch Vô Thường, thẳng đường tới lối  chặt cây  nhà chú Ba.
 
Bạch Vô Thường : "Tới !"
 
Giữa sườn núi  một tảng đá lớn, giống như một cái bình đài,  thể đồng thời chứa  mười mấy ,  đây  cây cối rậm rạp che khuất,  ai phát hiện . Ba  bình thản   bình đài, Bạch Vô Thường đưng lứng về phía núi, duỗi tay chỉ xuống thôn  núi: "Hai   xem."
 
Dương Miên Miên  theo hướng chỉ. Hôm nay trăng  to  tròn, giờ tuy  gần sáng, nhưng ánh trăng vẫn treo  trời cao, ánh trăng mềm mại chiếu xuống, trong thôn một mảnh an tĩnh bình yên. Ngày mùa  qua, giờ là lúc nông nhàn hiếm ,   đều đang ngủ say, ngoại trừ tiếng ch.ó sủa và tiếng gà gáy,   động tĩnh gì khác. Nhìn qua   gì khác thường.  Dương Miên Miên  nhíu mày, cảm giác quái dị từ trong lòng chậm rãi tăng lên. Cảnh tượng  quen quá, dường như cô  thấy ở .
 
Dư Duyên  về nơi xa, ánh mắt  chút thâm thúy: "Kết cấu bố cục của thôn giống như đúc thôn trong ảnh xem hôm qua."
 
Dương Miên Miên  , bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng phát hiện  cảm giác quái dị ở  mà tới. Tuy rằng cấu tạo phòng ốc  giống , nhưng vị trí quả thật là y hệt. Thâm chí  cách đến chân núi cũng  khác biệt, nếu đem thôn  đặt  trong ảnh,  thể khớp đến 80%. Những ngôi nhà trong thôn cơ bản là   quy hoạch , đời  qua đời nọ, cho nên    sửa sang  nhà, nhà mới cũng hầu hết là  ngay  nền nhà cũ. Qua bao nhiêu năm, từ nhà tranh phát triển lên nhà lầu, vị trí của những ngôi nhà cơ bản là   đổi. Thêm nữa, từ lúc cô  khỏi thôn  mười mấy năm,  gia đình trong thôn hình như vẫn  đổi, từng nhà cũng chỉ độc đinh, cho nên  phòng cũng y nguyên như .  là quái lạ. Ngoại trừ nhà họ Dương, lứa ba Dương  nhiều  , miếng đất  là lúc chuyển  ở riêng,  nhà chú Ba tìm thôn trưởng phê duyệt,  đó chỗ  chỉ là một mảnh đất trống. Không hiểu vì , Dương Miên Miên bỗng nhớ tới vị thầy bói mù  xem mệnh cho cô   một câu, mạng của bọn họ đều là mượn của trời, cho nên  mạng mới quái dị như . Ba của cô ốm yếu bệnh tật, cô thì  là bát tự cực dương,  định là  mệnh ngũ tệ tam khuyết. Chẵng nhẽ những việc   sớm  sắp xếp  ?
 
Dương Miên Miên  thôn nhỏ an bình  chân núi, bỗng nhiên cảm giác một chút cảm xúc  rõ quanh quẩn nơi trái tim, giống như  một bàn tay vô hình nào đó điều khiển cuộc sống của . Hơn hai mươi năm qua cô vẫn  chăng  chớ, nay tự dưng  chút bất phục. Dư Duyên nghiêng đầu  Dương Miên Miên, nhạy bén phát hiện cảm xúc đối phương biến hóa,   rũ mắt, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu Dương Miên Miên, im lặng an ủi.
 
Anh thấy cảnh sát ở Đội lúc an ủi mèo xù lông đều  như .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Bạch Vô Thường  ở  hai ,  tiếng động toét miệng.
 
"Bức ảnh đó  lẽ là  chụp ở bên ,  đúng đối diện với vị trí  của chúng ." Bạch Vô Thường chỉ  một chỗ ở chân núi, .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-76.html.]
 
Dương Miên Miên theo tay   , là chỗ bọn họ dừng xe hôm qua.
 
"Chúng  đang   cái gì ?" Dương Miên Miên  xong nghĩ một chút, lúc xem ảnh cô cũng  để ý nhiều nên giờ cũng   ấn tượng gì.
 
"Là một bình đài bằng gỗ." Dư Duyên tiếp lời: "Từ chân núi  lên, bình đài  lập  một cây gỗ lớn, cao tới đỉnh núi."
 
Dư Duyên  xong, dừng một chút: "Có thể lá một giàn tế."
 
Giàn tế! Dương Miên Miên trong lòng nhảy dựng, lúc Dư Duyên miêu tả, cô cũng nghĩ ngay tới từ . Cô bỗng nghĩ tới phong tục Vu tộc mà Bạch Vô Thường , so sánh cùng hôn lễ sắp tới,  một  việc  rõ như ban ngày.
 
"Em đừng quá lo lắng." Nhận thấy Dương Miên Miên bất an, Bạch Vô Thường nhún vai : "Đa  Vu tộc nhân đều sẽ là vì kỳ thần, sẽ   tổn hại con ngườ.i"
 
Dương Miên Miên vẫn  yên tâm: "Còn thiểu  thì ?"
 
Gió núi nhẹ nhàng thổi qua, mang theo chút lạnh lẽo, giọng  của Bạch Vô Thường vang lên nhẹ nhàng: "An định vong linh."
 
Lúc ba  xuống núi,   trong thôn  dậy. Thím Ba đang quét sân, ngày mai là ngày thành hôn của con trai, theo tập tục, hôm nay hàng xóm láng giềng sẽ tới chơi nhà, cùng   sắp xếp chuẩn . Nhìn thấy ba  xuống núi, thím Ba liền kêu họ  ăn sáng. Bữa sáng là kiểu đơn giản thanh đạm, cháo rau và trứng luộc, nhưng cháo   thơm, trứng gà cũng  chín tới, màn thầu tầm thường cũng thơm ngọt vô cùng. Tuy thanh đạm nhưng đều là mỹ vị. Dương Miên Miên  lâu   ăn bữa sáng mang hương vị quê nhà như , ăn liền hai bát cháo.
 
Thím Ba thấy Dương Miên Miên ăn uống vui vẻ,  : "Bữa sáng hôm nay là Tiểu Tịnh dậy sớm nấu, ngon hơn thím  nhiều."
 
Dương Miên Miên vẫn bưng chén cháo: "Chị dâu dậy sớm thế  ạ?"