Nói là "", thực  chỉ là ông lão  mặt về phía Dương Miên Miên. Mặt ông lão đầy nếp nhăn, mí mắt  càng tụt sâu  trong, trong hốc mắt   tròng mắt. Nếp nhawn  mặt ông càng sâu, giọng  mang theo ý : "Là tiểu Miên Miên ?"
 
Nói xong, mặt ông  nghiêng nghiêng, "ánh mắt" dừng   Dư Duyên,  rõ cảm xúc gật đầu, nhỏ giọng  thầm hai tiếng: "Không tồi, đúng là  tồi."
 
Dương Trí Viễn  ở phía ,   lời , tâm tư chợt động. Dương Miên Miên    lời ông lão , cô   gần ông, hiếu kỳ : "Ông Hạt,  hôm nay ông  xuống núi ?"
 
"Là thím Ba của con mời đến, thế nào cũng   nhờ lão tổ tông tới xem bát tự." Dương Trí Viễn tiếp lời.
 
Ông cụ  chính là   đây  xem mệnh cho Dương Miên Miên,  trong thôn  ai  bản lĩnh kham mệnh của ông là từ  học , cũng   mắt ông tại   mù, thậm chí tuổi của ông cũng  ai  chính xác.    đều đoán ông  hơn trăm tuổi, xứng đáng một tiếng lão tổ tông.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Từ lúc Dương Miên Miên  khỏi thôn, lão liền sống một  ở  núi, trưởng thôn  nhiều  đến khuyên bảo, ông vẫn  chịu xuống núi sống, đúng là quái nhân. Cũng may  trong thôn sống tình cảm, thỉnh thoảng sẽ   lên thăm ông, cứ như  nhiều năm trôi qua, lưng cũng  còng thêm,  cũng già nua  nhiều.
 
Dương Miên Miên  qua đỡ lão  mù, tò mò hỏi: "Bát tự  cháu với cả chị dâu thế nào ạ,  hợp  ạ?"
 
Lão chống gậy trúc, : "Đều là duyên phận."
 
Bốn chữ ngắn ngủn,   nhiều lời.
 
"Nếu là  duyên phận, chắc chắn là hợp.". Dương Trí Viễn  , "Theo ba thấy, Thiết Trụ và vợ đúng chuẩn trai tài gái sắc, hợp quá còn gì. Lão tổ tông, hôm nay ông nghỉ ở đây , ngày mai còn  uống rượu mừng của đôi trẻ."
 
Lão  mù lắc lắc đầu,   như một cự tuyệt. Dương Hạ  một bên  ngây ngốc. Tuy   tin mất thứ , nhưng nếu  thêm một điềm lành,  vẫn  vui. Dương Hạ đang cao hứng,  để ý đến vợ  cưới  một bên, thời khắc  thấy lão  mù, mặt dần trắng bệch.
 
Hôm  là ngày tổ chức hôn lễ, theo phong tục trong thôn, sẽ  màn đón cô dâu qua cửa. Sau khi thương lượng, đêm đó Lâu Tịnh tạm thời ngủ ở nhà Dương Miên Miên, còn ba Dương, Bạch Vô Thường và Dư Duyên qua nhà chú Ba ngủ tạm. Hơn nữa, thím Ba sợ con dâu da mặt mỏng sẽ ngại ngùng, còn đặc biệt ở  nhà Dương Miên Miên ngủ cùng. Nhà  hai phòng, thím Ba một phòng, Dương Miên Miên và Lâu Tịnh ngủ chung trong phòng còn .
 
Hai   gần như ,  thể tránh  chút tiếp xúc. Dương Miên Miên phát hiện   đối phương  hề  chút nào  thở   khác thấy  thoải mái, ngược , từ   cô  thể cảm nhận  mùi cỏ cây nhàn nhạt, giống như  từ  núi xuống,     nhịn   đến gần. Cô cũng là  lớn lên  núi, thấy hương vị   quen thuộc.
 
"Chị dâu ,  chị quen   em ?" Hai   thẳng  giường, Dương Miên Miên giống như tò mò hỏi.
 
"Là lúc ở Bắc Sơn, chị  hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ." Câu trả lời của Lâu Tịnh giống y hệt như Dương Hạ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-78.html.]
"Vậy chị thấy  của em thế nào?" Dương Miên Miên  hỏi
 
Nghe , Lâu Tịnh đỏ mặt một chút, ngập ngừng hồi lâu mới : "Anh ...Anh  là  . Rất  ."
 
Lúc  những lời , vẻ mặt Lâu Tịnh thẹn thùng, đỏ như  thể chảy  m.á.u . Dương Miên Miên  vẻ mặt hạnh phúc của cô , con ngươi ám ám.
 
Cô  thể nhận  cô  thực lòng với Dương Hạ, đôi mắt tràn đây tình yêu    dối . Có thể là do sáng nay dậy sớm,  bao lâu , Dương Miên Miên liền  cơn buồn ngủ tập kích, mí mắt đ.á.n.h , nhanh chóng ngủ. Thôn núi   đèn đường,  khi màn đêm buông xuống,  bộ thôn đều lâm  một mảnh bóng tối. Lúc , cổng nhà Dương Miên Miên  kéo  một chút, một bóng  mảnh khảnh len , nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
 
————
 
Đỉnh núi  một gian nhà tranh đơn sơ, cơ hồ   cỏ dại quấn quanh.
 
"Kẽo kẹt." Cánh cửa gỗ của ngôi nhà tranh giản dị  đẩy .
 
"Cô tới ." Trong phòng vang lên một giọng  già nua, xem lẫn tiếng ho khan.
 
Người ở cửa nhanh nhẹn  , thuận tay đóng cửa , trong phòng chỉ còn một mảnh đen nhánh.
 
"Đừng đốt đèn.". Nghe thấy trong phòng vang lên tiếng như   tìm kiếm gì đó,  mới đến lên tiếng.
 
Tiếng tìm kiếm liền dừng .
 
"Thánh nữ tới tìm lão hủ là  chuyện gì phân phó?" Lão ho khan hai tiếng, hỏi.
 
Trong phòng im lặng một chút, qua hồi lâu, một giọng  tràn ngập áy náy mới vang lên: "A Bố Gia, ông vất vả ."
 
"A Bố Gia...... A Bố Gia......" Lão giả  khụ hai tiếng, giọng  nỉ non: "Bao lâu    ai gọi  là A Bố Gia. A Bố Gia   thành sứ mệnh của  ...... Chỉ là...... Chỉ là những chuyện     thể  sức......"
 
Giọng  mang theo tiếng thở dốc, tựa hồ    trong tình trạng dầu cạn đèn tắt.