"Thất thần cái gì, tiến lên đê.",    ồn ào .
 
Cô dâu mới  hổ, trông như một đóa hoa hồng giữa mùa hạ,  đến chói mắt, Dương Hạ choáng váng, kích động cẩn thận thơm lên.
 
"Oa..."
 
Mọi  lập tức ồn ào chúc phúc, cảm giác hạnh phúc tràn trề của hai con   lây lan qua những  khác, kể cả Dương Miên Miên. Lão  mù   rằng cô là   mệnh ngũ tệ tam khuyết, tuy rằng cô  giờ  tỏ thái độ gì, nhưng từ  khi hại  cô mất, cô theo bản năng cự tuyệt  cận cùng  khác. Qua nhiều năm như , cô  cự tuyệt  nhiều nam sinh theo đuổi, cũng   bạn bè  thiết, độc lai độc vãng lâu ngày  thành thói quen. Đây là  đầu tiên cô tham gia hôn lễ, tận mắt thấy đôi tình nhân tình thâm,  ánh mắt họ lấp lánh hạnh phúc, tựa hồ  thể cảm nhận  họ  đem hình ảnh đối phương khắc  trái tim.
 
Từ nay  chồng  bạn đồng hành, sẽ  còn gì  sợ nữa.
 
Dương Miên Miên tâm tư khẽ nhúc nhích,  đầu   một chút cảm xúc cô đơn.
 
"Ầm ầm ầm!"
 
Lúc đôi tình nhân đang môi chạm môi, phía chân trời bỗng vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc,  trung tinh  vạn lý bỗng tối sầm xuống, gió núi hỗn loạn, dông tố gào thét kéo đến. Bà con đang dùng cơm ở bàn tiệc nhanh chóng chạy  phòng, trận dông tố  đến quá nhanh,   trở tay  kịp, mới chỉ chậm một chút, lúc chạy đến chỗ trú   ướt phân nửa phía  lưng.
 
Mọi  trong đại sảnh  nhịn    ngoài . Chỉ trong chốc lát, trời tối sầm xuống, mây đen dày nặng nghìn nghịt nối   , thấp đến mức giống như vươn tay là  thể chạm tới.
 
"Trời ạ,  mưa là mưa luôn." Có  đem điện thoại  xem dự báo thời tiết, vẻ mặt giận dữ: "Đấy, dự báo thời tiết thế đấy, rõ ràng là dông tố đến như  mà vẫn hiển thị   là nhiều mây, đúng là càng ngày càng vớ vẩn."
 
Có    lên đỉnh núi,  chút lo lắng hỏi: "Trời mưa lớn như ,   lão  mù   , túp lều tranh   khi  chịu ."
 
Lâu Tịnh đang đững cạnh Dương Hạ, nét hạnh phúc thẹn thùng  mặt  còn nữa,   đó là vẻ mặt ngưng trọng . Cô    nhắc đến lão  mù, lúc  mới dường như nhớ tới gì, ánh mắt tìm tòi trong đám .
 
Quả nhiên    ảnh lão, nhưng mà lão  hứa với cô là sẽ đến.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Lâu Tịnh c.ắ.n môi, biểu tình càng thêm trắng bệch. Vu tộc  nay đều hết lòng tuân thủ lời hứa, cô sợ là A Bố Gia  gặp  chuyện gì.
 
Tia chớp chiếu sáng  trung, gần giống như ở ngay  mặt,   trốn mưa sợ tới mức hét lên kinh hãi.
 
"Ầm!" Lại là một tia chớp, đột nhiên ầm một tiếng, giống như  thứ gì  đ.á.n.h trúng.
 
"Trên núi  gì  sét đ.á.n.h trúng ." Có  dò đầu   lên,  xong mặt trắng bệch: "Núi...Núi nứt  ...!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-80.html.]
 
Tất cả   đều  lên núi, thấy núi   nứt một đường lớn, đúng  đường cây  chặt . Chỗ đó nguyên bản là mấy cái gốc cây, giờ  bộ  rơi  một cái khe,  qua giống như là núi  tách  thành hai nửa.
 
"Chuyện ....Chuyện ...Có vẻ   là điềm lành."
 
Có  nhớ tới hôn sự ngày hôm nay,  về phía đôi vợ chồng mới cưới. Dương Hạ vẫn là vẻ mặt mờ mịt, còn mặt Lâu Tịnh  sớm  còn huyết sắc.
 
Mây đen che kín đỉnh núi, bốn phía tối thui, tia chớp ầm ầm đ.á.n.h  cái khe , giống như  ngăn cản thứ gì đó ở trong chui .
 
Dương Miên Miên  chằm chằm cái  khe, trong mắt cô, cái khe toát  âm khí nồng đậm, cơ hồ sắp nhập  mây đen phía .
 
Trong lúc   vẫn thì thào bàn tán, Lâu Tịnh bỗng tiến sát  Dương Hạ, nhẹ nhàng in miệng lên khóe môi .
 
"Vợ ?" Dương Hạ sửng sốt một chút.
 
Lâu Tịnh ngắm  đàn ông cô yêu, đột nhiên buông bàn tay đang nắm lấy tay chồng, kiên quyết rảo bước  màn mưa.
 
"Vợ ơi, em  gì ?" Dương Hạ vội vàng đuổi theo, quá bất ngờ mà  mất khả năng ngôn ngữ.
 
Màn mưa bàng bạc như  ý thức, lúc rơi xuống đến đỉnh đầu Lâu Tịnh sẽ rẽ sang hai bên. Lúc , Lâu Tịnh tóc dài búi cao, cát phục thêm , từng bước   màn mưa, mưa to tầm tã nhưng cô   dính giọt nào, lúc cô bước , hoa văn  cát phục lúc ẩn lúc hiện, đại khí  thần bí.
 
Bộ dáng  giống như một vị thần nữ sắp bước lên đài hiến tế.
 
Lâu Tịnh bước hai bước,  nhịn ,  đầu .
 
"A Hạ, thực xin ." Một giọt nước mắt trong suốt theo viền mặt cô, rơi xuống bên trong cổ áo.
 
"Tiểu Tịnh!" Dương Hạ kinh hãi, cất bước nhảy  trong mưa.
 
Dương Miên Miên bắt lấy cánh tay , đẩy qua bên  Dư Duyên: "Giúp em coi chừng  ."
 
Thấy Dư Duyên gật đầu, Dương Miên Miên lúc  mới nhíu mày  theo Lâu Tịnh, chạy  trong mưa.
 
Trời mưa, đường núi lầy lội ướt hoạt, Lâu Tịnh  như   đất bằng,  nhanh  tới bình đài, khe nứt chính là bắt đầu từ nơi . Nước mưa  bẻ cong quỹ đạo  đầu cô, cô   bình đài, xung quanh là cây côi rậm rạp, màn trời tối thui, cô mặc bộ váy đỏ  đó, lẳng lặng giữa sườn núi, phá lệ nổi bật.