Dương Miên Miên  cô. Lâu Tinh giống như hiểu  thắc mắc của Dương Miên Miên, trở nên bi thương: "Hồn thể của Lâu Nguyệt   phản phệ,  xé nát ,  cũng tan biến nhanh thôi..."
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Đại Thánh Nữ..." Lâu Tịnh  thấy , trong lòng bỗng nhiên như  ai nắm.
 
"Đừng ." Lâu Tinh chậm rãi bay lên, đoạn hồn thể  chân  trong suốt hầu như   thấy , quả nhiên là dần dần tiêu tán như cô .
 
"Trước đây là  cùng tỷ tỷ  vi phạm tộc quy, đưa đến mầm tai họa cho tộc nhân, chúng  cũng nên chịu trách nhiệm. Nhiều năm như , a cũng hi vọng  thể  dịu lửa giận của tỷ , cũng  nghĩ đến cuối cùng vẫn   đến bước ."
 
Lâu Tinh ngửa đầu  đỉnh động, trong mắt  vài phần chờ đợi: "Từ biệt  hơn ba trăm năm, chỉ hi vọng  khi   biến mất,   cơ hội  hồi tộc  một chút..."
 
Mắt Lâu Tịnh ngập nước: "Đại Thánh Nữ hi sinh vì Vu tộc, tộc nhân Vu tộc  dám quên ơn."
 
Khóe miệng Lâu Tinh ẩn ẩn một nụ  nhạt: "Đứa nhỏ ngốc,  là tội nhân...Tội nhân..."
 
Hồn thể Lâu Tinh dần dần bay lên, chỉ trong chốc lát, hồn thể  nhạt  một chút, làn váy trống . Lâu Tịnh  nhịn  nữa, bi thống gào .
 
"Lâu Nguyệt  , nhiệm vụ của    thành ". Lâu Tinh  bọn họ  cuối, : "Từ biệt."
 
Dương Miên Miên vẫn  cảm giác  hợp lí, nhưng tiếng  của Lâu Tịnh  cô  thể tập trung suy nghĩ, nhất thời   cảm giác quái dị  phát sinh từ . Thấy hồn ảnh Lâu Tinh dần dần biến mất nơi cửa động, Dương Miên Miên đột nhiên  lão  mù. Cô hoảng hốt, theo bản năng đem đả hồn tiên trong tay quất qua phía cửa động. Khí thế Đả hồn tiên hung hăng, đ.á.n.h  tay hồn ảnh,  đó đụng  đỉnh nham thạch, rơi xuống .
 
"Miên Miên,  chuyện gì ?" Động tác bất ngờ của Dương Miên Miên  cho Lâu Tịnh ngạc nhiên, quên cả  lóc. Dương Miên Miên nhăn mày thật sâu,    khi  Đả hồn tiên đ.á.n.h trúng cánh tay, hồn ảnh  bỗng chạy trốn  ngoài, bộ dáng như chạy trốn.
 
"Chúng   lừa !" Dương Miên Miên sắc mặt tối đen,  tới bên  lão  mù, : "Mọi  xem."
 
Bạch Vô Thường và Lâu Tịnh  qua,  thấy lão  mù như đang . Dương Miên Miên nhấp môi, kiểm tra  thở của lão, biểu tình càng thêm khó coi: "Đã c.h.ế.t."
 
 âm hồn  thấy .
 
Âm hồn   thể ngay trong cửa động ,  mắt Bạch Vô Thường mà chạy trốn, chỉ  một khả năng, đó là lúc   âm khí nổ tung  xen lẫn trong đấy mà đào tẩu. Trước khi c.h.ế.t mà vẫn  biểu tình vui vẻ như , trừ phi là kế hoạch của bọn họ  thành công.
 
"Không xong! Nếu đó là ác hồn,  Vu tộc chúng ..." Lâu Tịnh bỗng dưng phản ứng , mặt mày thất sắc, bất chấp đang  trọng thương, ngón tay kết ấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-88.html.]
 
Dương Miên Miên  hiểu Vu thuật, chỉ cảm giác   cái gì đó bay .
 
Qua một hồi lâu, Lâu Tịnh thu hồi tay, khụ mộ tiếng, sắc mặt kém   nhiều.
 
Lâu Tịnh : "Chị  truyền tin tức về tộc, ác hồn đang  thương, giờ đang là lúc Mặt trời lên cao, nếu bà   về tộc  loạn cũng  thể  nhanh như ."
 
Dương Miên Miên nhấp môi   chuyện, nếu  việc đúng như cô nghĩ, sự việc   hề đơn giản như . Bên ngoài mưa  tạnh, thôn dân lo lắng cho an nguy   trong khe, tiếng ồn ào truyền đến, trong đó còn lẫn cả tiếng gọi lo lắng của Dương Hạ.
 
"A Hạ!" Lâu Tịnh  thấy giọng , gấp gáp  về phía cửa động,    mấy bước   ánh sáng đèn pin của Dương Hạ chiều  .
 
Hai  mới của hành hôn lễ xong  chia tay, gặp   trong sơn động, gắt gao ôm lấy .
 
Dương Miên Miên thu hồi ánh mắt,  Bạch Vô Thường: "Anh cảm thấy hồi nãy là Lâu Tinh  Lâu Nguyệt?"
 
Bạch Vô Thường  về phía   đang tới, nhàn nhạt : "Theo sử kí ở Địa phủ, hồn loại là do đồng hóa hai âm hồn mà thành,  thấy chỗ nào  ghi là  thể giữ  kí ức, nếu đấy đúng là hồn loại..."
 
Lời còn   xong,     tới  mặt bọn họ.
 
Dương Miên Miên nãy giờ chỉ suy nghĩ đến âm hồn, lúc  mới chú ý tới Dư Duyên cũng theo   xuống. Trong tay  cầm một chiếc áo sơ mi, ánh mắt liếc qua  Dương Miên Miên, tầm mắt rơi xuống bộ sườn xám  rách của cô, biểu tình  chút cứng đờ.
 
"Anh  tiện cầm quần áo của em , em lấy tạm cái  phủ lên ." - Dư Duyên tiện tay choàng áo lên  cô.
 
Dương Miên Miên vóc dáng nhỏ xinh, áo sơ mi của Dư Duyên tròng lên   cô  vặn giống như cô mặc váy, che kín mảng đùi  lộ  kín mít, hương xà phòng nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, tâm tình của Dương Miên Miên lúc  mới thả lỏng  đôi chút.
 
"Cảm ơn." Dương Miên Miên  với Dư Duyên, lộ  hai má lúm đồng tiền thật sâu,  chú ý tới mặt còn đang lấm lem bùn đất, trông  như một con mèo nhỏ.
 
Đoàn   khỏi sơn động, bên ngoài dông tố  tan, mây đen  tan hết, ánh mặt trời chiếu sáng.
 
"Vừa  rốt cuộc là chuyện gì?" Thôn dân  cái khe  chút  hiểu.