Trời quang bỗng dưng sấm sét, núi  rạn nứt, khả năng của Lâu Tịnh trong màn mưa rõ như ban ngày. Người trong núi phần lớn đều tin  quỷ thần, nhưng mà thật sự chính mắt  thấy  là chuyện khác, ánh mắt    Lâu Tịnh cũng  khác.
 
Chuyện  xảy , Lâu Tịnh cũng   dấu diếm, đơn giản đem chuyện  phát sinh kể  một , đương nhiên bỏ qua chuyện Lâu Nguyệt kể về việc hạ chú  sơn trang . Cô  tin  Vu tộc thiện lương sẽ   chuyện như .
 
"Cô  chúng  đều là  Vu tộc ?" Thôn dân kinh ngạc.
 
" , chỉ là  qua nhiều năm như ,  thông hôn cùng ngoại tộc, huyết mạch Vu tộc trong  thể    phai nhạt  nhiều." Lâu Tịnh giải thích.
 
"Cho nên chúng   thể  bản lĩnh như cô  đúng ?" Có  hỏi.
 
Lâu Tịnh lắc đầu, loại sự tình   cơ bản là   khả năng xảy .
 
Bạch Vô Thường lên tiếng: "Vu lực là loại khả năng thượng đẳng, tương đương với thần lực,  thể dẫn động long khí thế gian. Khả năng mưa  đến  như thế , kể cả mấy trăm năm , lúc Vu tộc phát triển nhất cũng chỉ  vài   thể  trình độ ."
 
Nói cách khác, Vu lực của Lâu Tịnh  thể xem như phi thường xuất chúng, nhưng kể cả như , cô cũng  thể nào đấu  âm hồn Lâu Nguyệt. Như thế  thể tưởng tượng ba trăm năm  cặp tỷ  song sinh  kinh tài tuyệt diễm đến mức nào.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Nói đến Vu lực,   đội thăm dò  đường núi     nhắc đến." Người  là một  trẻ tuổi tên Tôn Đạt, nhà ở đầu thôn.
 
Dương Miên Miên   : "Người đấy là ai,  hỏi những gì?"
 
"Hình như là đội phó đội trưởng gì đấy, em quen thuộc đường núi nên dẫn đường cho bọn họ". Tôn Đạt  nghĩ nghĩ: "Cũng   gì, nhưng họ hỏi em trong thôn   ai  lợi hại , kiểu như cực kì khỏe, hoặc là  may mắn, linh  linh tinh gì nữa, cuối cùng  hỏi em   qua Vu lực bao giờ "
 
"Vậy em trả lời thế nào?" Dương Miên Miên  hỏi.
 
"Vu lực thì tất nhiên là lúc đấy em   qua bao giờ, nhưng mà  thực sự  khỏe thì..." Tôn Đạt  Dương Miên Miên: "Em   trong thôn  chị thực sự  khỏe, nhưng em cũng   tên, chắc    là ai ."
 
Tôn Đạt  xong  chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, giờ mới cảm thấy lúc đấy  vẻ  lanh mồm lanh miệng quá.
 
Dương Miên Miên   cau mày, định hỏi thêm một chút,  thấy ba đang ở trong đám  nháy mắt với cô mấy cái.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-89.html.]
Dương Miên Miên thu hồi nghi hoặc trong lòng, bất động thanh sắc  tới bên  Dương Trí Viễn.
 
Hôm nay vốn là hôn lễ vui vẻ,  ngờ cuối cùng  là một màn kinh tâm động phách như . Cũng  bái đường xong, buổi hôn lễ  cũng coi như  thành.
 
Chỉ là thím Ba   đến việc con dâu ngoan ngoãn  lời của  bỗng dưng biến thành Thánh nữ Vu tộc gì gì đấy thì bỗng phát sầu. Bà len lén kề tai chú Ba  nhỏ: "Thánh nữ   giống như công chúa trong TV  nhỉ, Thiết Trụ nhà chúng    xứng đây?"
 
Chú Ba cũng là vì chuyện  mà phát sầu.
 
Trước đây Lâu Tịnh  nhà con bé  cần lễ vật, bọn họ cho rằng do nhà cô   tập tục , giờ nghĩ ,  lẽ là lọ coi thường mấy thứ đồ  của nhà .
 
Chú Ba hít một  thuốc, suy nghĩ một lát : "Hay là hôm nào  với Thiết Trụ mang ít đồ qua nhà Tiểu Tịnh bái kiến, , cả nhà chúng   , như  mới  vẻ trang trọng.".
 
——
 
Dương Miên Miên  theo ba về nhà, cô tuy rằng  sợ lạnh, nhưng một  ướt át cũng  thoải mái. Chờ cô tắm xong, phát hiện ba đang   sô pha, vẻ mặt bi thương,  bàn   một chiếc hộp sắt.
 
Động tác của cô dừng  một chút, mỗi  ba nhớ  đều  biểu tình như . Cô  đến bên  ba,  xuống, hỏi: "Ba, đây là cái gì?"
 
Đây hình như là một chiếc hộp bánh trung thu, trải qua năm tháng, màu sơn đều  tróc hết.
 
Dương Trí Viễn  con gái. Từ lúc vợ qua đời, ông  cất giữ chiếc hộp  mười mấy năm, ông từng mong con gái sẽ vĩnh viễn   đến thứ , nhưng cuối cùng ngày  vẫn tới. Dương Trí Viễn lau mặt, mở hộp sắt . Bên trong là vài tấm ảnh chụp và một  đồ vụn vặt.
 
Dương Miên Miên cầm ảnh xem,  ảnh cô lúc còn nhỏ,  ảnh cô  sách, còn  cả ảnh  cô.
 
Cô cầm một tấm ảnh chụp nhà ba , trong ảnh cô vẫn là một bé con,   bế, hai  trẻ tuổi trong ảnh  nhàn nhạt, đầy hạnh phúc. Mẹ  qua đời nhiều năm như , nhưng  ảnh chụp vẫn tươi tắn như thế.
 
"Mẹ con thật xinh ." Giọng Dương Trí Viễn mang theo một chút giọng mũi, ông ,  lấy  một túi vải đỏ từ trong hộp.
 
Mở túi , bên trong là một chiếc vòng cổ. Vòng cổ bằng bạc, qua thời gian   ô xi hóa thành màu đen,    màu sắc ban đầu,  vòng còn xâu một hạt châu màu đỏ,  vẻ là mã não, nhưng  xinh  hơn mã não một chút.