đang ăn cay thì khựng . 
 
Nhìn những dòng chữ  mắt, đầu  như  đóng băng,    phản ứng kịp.
 
"Nhặt về?"
 
" là  bà nhặt về á?"
 
"   con ruột?"
 
Rất nhiều ký ức hỗn loạn ùa về. Những ký ức   cố giấu, cố quên  nay  trỗi dậy. Cuối cùng   hiểu vì   hồi nhỏ    đến .
 
Vì    con ruột.  sợ  bà xa lạ , sợ ngôi nhà xa lạ . 
 
  mãi,  đến sốt cao,  đến mức như hỏng cả đầu óc.
 
Hồi đó ba  nuôi còn  với bà: 
 
“Đứa  chắc thiểu năng , nuôi  gì? Mẹ , tuy là nó tội thật, nhưng tụi con     thể sinh con…”
 
Bà chỉ thở dài: 
 
“Trả  thì ai nhận? Dù  cũng là một sinh mạng. Vả   thấy con bé   ngốc , nó ngoan mà.”
 
Sau khi ba  nuôi dọn lên thành phố, bà một  nuôi , cho  ăn, đưa  theo  đồng, nuôi heo cũng dắt   theo.
 
Khi  , bà mua bánh quy ở tiệm tạp hóa về dỗ . 
 
Bà hỏi: “Ngon ?”
 
  nhai bánh quy  ngừng ,  toe toét, giơ túi bánh quy lên : 
 
“Ngon ạ, bà cũng ăn !”
 
Bà   rạng rỡ, xoa đầu :
 
“Ai  con ngốc chứ? Thông minh thế , còn  thương bà. Đào Tử,   học giỏi lên nhé, thi đậu đại học,  ?”
 
 khi đó chẳng hiểu đại học là cái gì, nhưng bà  gì  cũng .
 
 ngậm chiếc bánh quy ngọt ngào, gật đầu lia lịa.
 
…
 
“Ê! Đào Tử,   thế?”
 
Giọng Diêu Dao hoảng hốt kéo  về từ dòng ký ức. Cô  vội lấy khăn giấy lau mặt cho , lúc   mới nhận  rằng mặt   đầy nước mắt từ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-nong-thon-chan-chat/chuong-10-hoan.html.]
 
“À,  ,   , do ăn cay nên  nghẹn thôi.” –  vội lau nước mắt, phẩy tay, cố gắng  : “Thật mà,   .”
 
Ba  bọn họ vây quanh   một lúc lâu, chắc chắn    mới yên tâm.
 
Chu Phàm Tuấn xoa bụng : “Đừng ăn cay nữa,  đói  đấy. Bao giờ mới ăn cơm?”
 
  dậy phủi bụi  mông: “Đi thôi, lên lầu ăn cơm.”
 
Chúng  cùng   lên lầu,  bàn  bày kín đồ ăn. Ba     cho bà  việc nữa, nhưng bà vẫn khăng khăng hấp cả nồi bánh bao thật to, bảo là chúng  thích ăn.
 
Trước khi ăn,  mồm mép lanh lợi nhất – Chu Phàm Tuấn – giơ ly lên,   phong thái đại diện “nhóm ăn ké”, trịnh trọng cảm ơn sự tiếp đãi nồng hậu của gia đình .
 
Ba   đáp  vài câu xã giao,    cùng nâng đũa, ăn một bữa no nê. 
 
Sau bữa tiệc, nhóm ba  ăn ké  lượt rút lui.
 
Ba  và em gái  bảo để  yên tâm ôn tập, nên cả ba cùng dắt   ngoài  dạo.
 
  đống sách  mặt mà đầu óc rối tung, chẳng  nổi chữ nào. 
 
Giả vờ  sách một lát, cuối cùng   dậy,   phòng bà,  xổm xuống bên giường bà, gọi khẽ: “Bà ơi…”
 
Bà nheo mắt : “Gì đó?”
 
  bà, nhẹ giọng đáp: “Con cảm thấy…  thật sự  hạnh phúc.”
 
17
 
Hồng Trần Vô Định
Hôm ,  dậy sớm  thi.
 
Trước khi bước  phòng thi,   đầu   về phía cây cổ thụ nơi bà đang .
 
Bóng dáng bà  còng,  ba   đỡ lấy hai bên, ánh mắt dõi theo .
 
 bất chợt nhớ  lời bà thì thầm sáng nay: bà  tiết kiệm đủ tiền, đủ để mua cho  một cái máy tính MacBook.
 
 hít sâu một ,  đầu hét to:
 
“Bà ơi! Con  thi đây nha!”
 
Không  bà   rõ , chỉ thấy bà gật đầu lia lịa,  hiệu cho  nhanh  .
 
  rạng rỡ, vẫy tay chào bà một cái,  bước thẳng  phòng thi.
 
 – Dư Đào Tử – một cô gái chân chất đến từ nông thôn, chỉ mong học hành tử tế, thi đậu đại học để bà vui lòng.
 
Hoàn.