Chu Phàm Tuấn vác cuốc  ngẩn  ở đầu ruộng mười giây,  mới kịp phản ứng. Cậu  ném cuốc xuống, tức tối: “  !”
 
 bĩu môi: “Ồ,  thì  .”
 
Chu Phàm Tuấn thấy   giữ , lập tức tỉnh táo, phấn khích hỏi: “Đi kiểu gì?”
 
 nghĩ một chút  : “Máy cày thì khỏi mơ nhé, lúc đến là   nể mặt  mới chở thôi. Anh bắt xe lừa mà về , nhớ đừng ‘hừ hừ’ với nó,  là  đá một phát văng xuống đường đấy.”
 
Chu Phàm Tuấn: “……”
 
Cậu  định  gì đó nhưng  thôi mấy , cầm cuốc lên   đặt xuống, cứ như       gì tiếp theo.
 
 vỗ vai   một cái, giọng dỗ dành lười biếng: “Anh  quý  ?  cũng quý  mà. Nào,  việc , ngoan nào.”
 
Chu Phàm Tuấn: “……”
 
“  thành công thu hút sự chú ý của   còn gì? Thế mà   vì tình yêu mà cuốc đất ? Hử? Ngoan nào,  lẹ , việc nhiều lắm đấy. Hôm nay để mai, mai để mốt,  còn    trường học ?”
 
Chu Phàm Tuấn lập tức cảnh giác, lùi  một bước: “Ý cô là , cô còn  cho  về nữa ?  gọi cho ba  bây giờ, bảo ông  cho trực thăng đến đón!”
 
“Tốt ,  gọi . Bay về cũng . Rồi đợi khai giảng, cả trường đều    heo húc ngã,  ở đầu làng  hu hu.”
 
Chu Phàm Tuấn gào lên: “  heo húc hồi nào?!”
 
“Hehe,    là  thu hút  sự chú ý của  , lời   thì tất nhiên   tin chứ. Anh mà còn lèm bèm nữa,  bảo   lừa đá đấy.”
 
“Cô!” – Cậu  chỉ thẳng  , ngón tay run rẩy: “Cô!”
 
“Cô” cả nửa ngày, cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, cắn răng vác cuốc lên bắt đầu cuốc đất.
 
Miệng thì thở phì phò như kéo bễ.
 
Phải công nhận, nam chính truyện ngôn tình đúng là  sức trâu bò, y như cỗ máy hạt nhân,  đầy một lúc  cuốc xong một khoảnh đất.
 
Làm xong, chắc thấy lúc nãy   mất mặt, nên   tùy tiện lau mồ hôi, ngẩng đầu lên giả vờ ngầu, còn nhướng mày  :
 
“Dư Đào Tử,  cứ tưởng cô bày trò dẫn  về đây là  mưu đồ gì ghê gớm lắm, cuối cùng cũng chỉ  bấy nhiêu việc thôi ? Giờ  xong , cô  thể đồng ý  bạn gái  ? Có  ở đây, chẳng ai dám bắt nạt cô nữa.”
 
 duỗi , xoay xoay bả vai: “Mới xong … một phần tư miếng đất.”
 
Mặt Chu Phàm Tuấn cứng đờ. Cố  vẻ bình tĩnh: “Ồ, còn ba miếng nữa hả? Cũng  nhiều lắm.”
 
“Tới đó xong,  còn dẫn   dọn chuồng heo. Anh   , chuồng heo nhà … to lắm.”
 
Chu Phàm Tuấn im re, mặt mũi xám ngoét. Lại tiếp tục thở hồng hộc cuốc xong đất, cả  rũ rượi   dắt  dọn chuồng heo.
 
Vừa thấy chuồng   heo,   thở phào nhẹ nhõm.    mấy giây, một con heo   từ  xông  húc thẳng   , húc bay luôn!
Hồng Trần Vô Định
 
Cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
 
“Bảo bối!” –  chạy tới đỡ   dậy: “Anh   chứ? Trời ơi, con heo đó là của nhà hàng xóm, suốt ngày chạy lung tung, lát   nó một tiếng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-nong-thon-chan-chat/chuong-7.html.]
 
Chu Phàm Tuấn   dọa đến ngu . Cậu  chỉ tay về phía con heo còn đang nghênh ngang , hét lớn: “Heo!”
 
Những ai từng  heo húc đều , heo thật  hề dễ thương chút nào,  gần thì còn khá đáng sợ.
 
Vậy nên    hiểu vì    run bần bật như thế.
 
Sợ   chọc giận con heo,  vội can: “Anh đừng động đậy!”
 
Chu Phàm Tuấn chẳng , đẩy    vội vàng bước nhanh  khỏi chuồng.
 
Kết quả là   húc thêm  nữa, ngã sõng soài tại chỗ.
 
 đành  xua heo , đỡ   dậy: “Được rồ—”
 
“Cô im ngay!” – Cậu  đẩy  , nước mắt rưng rưng: “Cô thật độc ác! Cô   !   lầm  !   về nhà!”
 
 thầm nghĩ: cuốc đất xong ,    thì , ai giữ . Bèn gật đầu: “Ừ ừ,  về .”
 
Cậu  lôi điện thoại , định gọi cho nhà, thì phát hiện trong chuồng heo   sóng.
 
Phát điên luôn. Ném điện thoại xuống đất, cà nhắc cà nhắc   ngoài,  một mạch đến bên cái giếng đầu làng,  bắt đầu rơi nước mắt lộp bộp lộp bộp.
 
Dòng bình luận  xuất hiện  mắt .
 
【 tuyên bố: Dư Đào Tử   nữ phụ độc ác điên rồ gì hết – cô  chỉ là   thể bình đẳng mà xử gọn cả thế giới.】
 
【Dư Đào Tử chỉnh đốn  hết  nhân vật, hơn xa Diêu Dao. Ngay cả Diêu Dao cũng  cô  cảm hóa. Mấy bạn thuộc phe nữ chính còn kêu gào cái gì nữa?】
 
【Ai  là dùng  ấm gia đình để cảm hóa tổng tài tương lai? Các bạn nghĩ nhiều . Người  chỉ đơn giản là  dùng tổng tài để cuốc đất thôi.】
 
【Dư Đào Tử – phát s.ú.n.g đầu tiên chống  chủ nghĩa tư bản!】
 
【 là   sở thích kỳ lạ, và  thích Dư Đào Tử!】
 
【Khóa kênh ở kênh Nông thôn luôn !】
 
…
 
Chu Phàm Tuấn mới   một lát thì bà nội   lật đật  tới.
 
Chân bà yếu, bước  lảo đảo, suýt nữa thì ngã.
 
“Thằng bé   cái gì ?” – bà hỏi .
 
 lớn tiếng đáp: “Không   ạ!”
 
Không  là bà   rõ , chỉ thấy bà  thẳng đến  mặt Chu Phàm Tuấn, dùng bàn tay đầy nếp nhăn lau nước mắt  mặt  .
 
Động tác  quen thuộc lắm.  nhớ lúc  còn bé, bà cũng từng lau nước mắt cho  như .
 
Hồi đó    , nhưng vì chuyện gì thì giờ  chẳng còn nhớ nữa.