Chu Lê thấy đưa muỗng trong miệng, nhấp môi. Cái muỗng nàng ăn qua. Lại sắc mặt bình tĩnh như thường, tựa như ăn cái muỗng nàng từng ăn qua, là một việc nhà hết sức bình thường.
Hắn ăn thật sự nhanh, hai ba muỗng ăn xong .
"Ngủ , ngày mai tới gọi nàng, hiện giờ nhà bếp cháy , mở cửa bán , cũng nấu cơm , nàng nhân cơ hội về nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày."
Chu Lê xuống, Thẩm Việt dịch góc chăn cho nàng, thẳng , nàng.
Chu Lê thấy còn ý , khó hiểu hỏi: "Ngươi còn ?"
Thẩm Việt : "Ta chờ nàng ngủ ."
Chu Lê nhanh chóng nhắm mắt : "Được, ngủ , ngươi nhanh ."
Thật lâu ai đáp nàng, cũng tiếng bước chân cùng tiếng mở chốt cửa. Nàng đang tò mò Thẩm Việt rốt cuộc , bỗng nhiên, một mùi mặc hương thanh đạm ập mặt, ngay đó, trán rơi xuống một cảm giác ôn nhuận.
Nàng cả kinh, dám mở mắt, đôi tay nắm chặt chăn.
"Ta coi như nàng đồng ý ."
Tiếp theo, mùi mặc hương biến mất, ngay đó, tiếng đóng cửa vang lên.
Nàng mở to mắt, đèn trong phòng tắt, mắt đen nhánh một mảnh.
Đồng ý ? Đồng ý cái gì? Nàng ngây ngốc trong chốc lát. nhanh hiểu ý .
Trong lúc nhất thời, nàng bỗng hoảng hốt, cho gương mặt nóng lên. Ai đến giải thích cho nàng một chút , nàng đồng ý khi nào?
sắc trời ngoài phòng, thôi kệ, ngày mai . Kéo chăn qua, che bộ mặt , ngủ.
Có lẽ là đêm qua thức quá khuya, giấc ngủ của nàng tới lúc mặt trời lên cao. Thẩm Việt tới gọi nàng dậy cũng tới.
Nàng mặc xong xiêm y xuống giường, mở cửa , liền thấy nhà bếp bên cách đó xa, mấy hán tử xa lạ, hoặc ở nóc nhà, hoặc xổm cạnh cửa, hoặc ghé vách tường.
Cầm cưa, dùng búa, cảnh tượng khí thế ngất trời.
Mà bên , Thẩm Việt mặc bộ trường sam màu than chì, khoanh tay ở một bên, thường thường chỉ điểm một chút, nơi một cái mương, nơi đó xây nơi giặt đồ, nghiễm nhiên là bộ dáng giám công.
"Thẩm Việt." Chu Lê gọi một tiếng.
Ước chừng là sáng sớm mở miệng câu đầu tiên, giọng nàng còn mở , thanh âm chút yếu, tới, thế nhưng mang theo vài phần ý vị của mỹ nhân tỉnh giấc.
Thẩm Việt tiếng đầu , liền thấy Chu Lê dựa cửa , ngày thường nàng đều trang điểm như tiểu tức phụ, tóc đen thật dài búi lên cao, hiện tại ước chừng còn kịp trang điểm, tóc để xõa, nhu nhu rũ vai, mấy lọn tóc rơi ở ngực.
Mặt nàng thanh lệ nhỏ xinh, tóc rải như , bật vài phần ôn nhu vũ mị.
Không chỉ Thẩm Việt đầu , những hán tử liên quan đang việc cũng ngừng tay, sôi nổi về hướng Chu Lê, trong mắt đều lóe lên kinh diễm.
Thẩm Việt cảm nhận ánh mắt những hán tử đó, nhíu nhíu mày, bước đến bên cạnh Chu Lê, như mang theo chút tức giận, đẩy nàng nhà, khép cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-111.html.]
Nhóm thợ ngõa nàng nữa, đầu tiếp tục .
Trong phòng, Thẩm Việt nhíu mày, ánh mắt nàng thật sâu:
"Sao nàng chải đầu ngoài ?"
Chu Lê cảm thấy quản nhiều, để ý tới , tới đề tài đêm qua: "Đêm qua ngươi cái gì mà đồng ý , cái gì cũng ."
Thẩm Việt nhạt: "Đêm qua khi ánh lửa ngập trời, nàng cũng cự tuyệt."
Chu Lê e thẹn : "Đó là do bệnh, ăn gì, sức lực, mới thể đẩy ngươi ."
Thẩm Việt hừ một tiếng: "Phải ?"
Hắn chằm chằm nàng, ước chừng là thuốc bốc hiệu quả, hết sốt, mặt cũng khôi phục chút màu sắc, thấy tóc nàng đen dài như thác nước, môi tựa đào, trong lúc nhất thời, trong cơ thể thứ gì đó cuồn cuộn lên.
"Vậy đẩy thì tính là đồng ý?"
Không đợi Chu Lê phủ định, liền cúi đầu đánh úp xuống, đầu tiên ngậm lấy môi nàng, khi nàng kinh hoảng lui bước, giơ tay giữ lấy ót nàng, vóc cao lớn, nàng nhỏ xinh, áp xuống như , Chu Lê thể chịu , ngã về phía , mấy mém té, thành thục vươn một cái tay khác đỡ vòng eo nàng.
Chu Lê giãy giụa, duỗi tay đẩy , nhưng phát hiện , nàng dùng sức cả cũng đổi gì. Hắn chỉ lo nhắm hai mắt, cướp bóc môi nàng.
Chu Lê trăm triệu thể tưởng tượng , ngày thường văn nhã, khi hôn mang theo vài phần cưỡng chế như .
Bất quá nàng cũng hề kinh ngạc, khi gặp qua Thẩm Việt lúc say rượu, gì cũng cảm thấy hiếm lạ.
Chu Lê tuy rằng thành , từng cận với nam tử nào đến mức , vài đó cùng Thẩm Việt, hoặc mang theo ám lực cấm kỵ, hoặc đụng chạm ngoài ý , nàng cũng thể cảm nhận rõ ràng cái gì, ngay cả đêm qua, bọn họ hôn môi trong ánh lửa, cũng chỉ là phản ứng do kích động.
Lúc đây, nàng cư nhiên hôn, cảm nhận một cảm giác tê dại xa lạ, khiến nàng nhịn run rẩy.
Chu Lê còn sức giãy giụa, nàng cảm giác sắp hít thở thông.
Cũng trải qua bao lâu, Thẩm Việt đột nhiên nhíu , bỗng dưng buông nàng , chuyển , đôi tay chặn , tay áo dài rũ xuống, chắn một mảng lớn bụng.
Chu Lê giống một con cá gặp hạn hán mới nước, tự do vùng vẫy, tham lam hít sâu từng ngụm từng ngụm. Sắc mặt nàng ửng đỏ, so với phấn mặt càng hồng hơn.
Sau một lúc lâu, thấy Thẩm Việt vẫn luôn đưa lưng về phía , mãi nhúc nhích. Ngạc nhiên : "Ngươi...... Ngươi ?"
Cổ họng Thẩm Việt khô khốc, thanh âm khàn khàn: "Ta...... Nàng cần để ý đến ."
Chu Lê càng tò mò, đến mặt , thấy nhíu chặt mày, thái dương tựa hồ còn chút ướt át: "Nhìn ngươi chút khó chịu?"
Thẩm Việt liếc mắt nàng một cái, sang bên , chuyện.
Chu Lê thấy đôi tay che , như là đang cố ý dùng tay áo che đậy cái gì đó, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nhất định là thương, hôn môi như , cảm thấy vô năng.
Lúc , là một nam nhân, hẳn là tuyệt vọng......
Chu Lê cắn cắn môi: "Ta hiểu mà, ngươi cần che giấu, về ...... Về chúng sẽ như nữa."
Thẩm Việt kinh ngạc đầu , về phía nàng, thấy bộ dạng nàng "hiểu sâu nghĩa lớn", đột nhiên cảm giác như tự lấy đá đập chân .