CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-01-02 01:34:42
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Việt nhận lấy, mở nút bình đưa đến mũi ngửi ngửi:

“Đây là cái gì?”

Ngưu thị liếc mắt khắp nơi một cái, thấy ai, tiến đến mặt nhi tử, thần bí : “Từ hôm nay con bắt đầu ăn , mỗi đêm một viên, bảo đảm đêm đầu tiên tân hôn, một phát trúng đích.”

Thẩm Việt nhất thời cạn lời.

Ngưu thị thấy nhi tử biểu tình vui, liền : “Con đừng trách nhiều chuyện, coi dáng dấp A Lê , giống như thể sinh, con hai đứa sớm , nhưng hoài thai? Ta và cha con gần đây cứ cân nhắc a, đều cảm thấy vẫn là do con quá gầy, cho nên thừa dịp khi thành bồi bổ cho con.”

Thẩm Việt hận thể che miệng nương : “Nương, nhi tử tráng kiện!” Nói xong, thẳng về phía , hề đầu liếc nương cái nào.

Cạn lời, vô cùng cạn lời. Sao giờ mới phát hiện, nương ngày đầu óc choáng váng .

Ngưu thị ở phía kêu vài tiếng, thấy nhi tử để ý đến bà, khỏi thầm trong miệng: “Còn cảm kích? Chờ xem, nếu động phòng hoa chúc động tĩnh lòng, vẫn còn hai bình nữa.”

Đảo mắt liền tới lúc ăn tết, bởi vì lén ngoài gặp A Lê, lúc hai bắt gặp, Thẩm Việt cũng trấn tìm A Lê nữa.

Ăn tết trong thôn thật náo nhiệt, các nhà qua lẫn , đốt pháo vang trời, Thẩm Việt ngốc tại trong viện, cắt chữ hỉ cùng .

Ngay từ đầu vốn là cắt, sách đến mệt mỏi, chạy đến nhà chính, liền thấy ở đàng cầm cây kéo nhỏ. Hắn xấp giấy đỏ rực bàn, nhất thời tâm huyết dâng trào, liền cầm lấy kéo cắt cùng .

Lúc đầu cắt, nhưng cũng may học nhanh. Hắn chỉ học nhanh, còn sửa cũ thành mới, khi cắt đủ chữ hỉ, liền lấy mớ giấy đỏ còn dư, cắt thành một bó hoa lê, buông kéo, đưa đóa hoa lê bằng giấy cắt xong phía ánh mặt trời ngoài nhà chính , đó hài lòng, thu trong túi tay áo.

Mùng tám tháng giêng.

Chu Lê sáng sớm thức dậy rửa mặt, trong phòng khoác lụa đỏ, buộc bằng vải thêu, đó nàng cũng nhắc qua, quá lộ liễu, dù nàng từng gả cho . Còn Thẩm Việt để bụng những nghi thức xã giao , chỉ cần thể cưới cửa, cái gì cũng đều theo nàng.

Mặc xong áo cưới đỏ, hỉ nương chải đầu trang điểm cho nàng. Nàng ít khi vẽ mi tô môi, chờ khi trang điểm xong, gương đồng, thấy nữ tử bảy phần minh diễm, ba phần kiều mị, nàng thiếu chút nữa nhận .

Nàng sắp gả cho Thẩm Việt, đây là chuyện nàng sống 21 năm cũng dám mơ ước. Thẩm Việt a, là nam nhân bộ dạng bộ dạng, học thức học thức, tiền đồ tiền đồ. Nàng nghĩ tới, thích .

Cũng hương phấn trang điểm quá nồng cay mắt nàng , nhưng nữ tử trong gương đột nhiên đỏ hốc mắt.

Buổi trưa, phòng bên ngoài tiếng tán dương hô lớn:

“Giờ lành đến!” Âm cuối kéo thật dài.

Ngay đó, chính là tiếng kèn chiêng trống đồng thời vang lên.

Bởi vì hai nhà bọn họ cách quá gần, Thẩm Việt cửa, trực tiếp tới cõng tức phụ.

Vượt qua một loạt tục lễ, rốt cuộc Thẩm Việt tới cửa phòng Chu Lê.

Chu Lê tới, cũng mặc kệ nghi thức xã giao gì đó, lên chạy đến cạnh cửa, cùng Thẩm Việt bốn mắt .

Trong lúc nhất thời, các khách mời đều rộ lên: “Nhìn xem, tân nương cứ như gấp gả đây mà!”

Lúc Chu Lê mới ý thức quên khăn voan, hỉ nương vội trùm khăn voan lên.

Kế tiếp, nàng liền thấy trang phục đỏ đến mặt nàng, đó xoay , nửa xổm xuống đưa lưng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-121.html.]

Dưới khăn voan, Chu Lê cắn môi, ngượng ngùng bò lên lưng Thẩm Việt.

“Tân lang cõng tân nương, tình thâm lâu dài……” Người tán dương hô to một tiếng.

Ngay đó, tiếng pháo vang lên, lộp bộp lộp bộp, trộn lẫn với tiếng , vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Việt cõng Chu Lê, xuyên qua đám , về sân nhà , một đám khách khứa như tổ ong theo phía , ồn ào ồn ào, reo hò reo hò.

Chu Lê bởi vì hôm nay thức dậy quá sớm, là do tiếng pháo cùng tiếng quá náo nhiệt, là, tâm tình quá mức kích động, từ lúc Thẩm Việt bắt đầu cõng nàng lên, liền bắt đầu say xẩm.

Kế tiếp là bái thiên địa, kính sửa miệng, chờ tất cả lễ tiết xong xuôi, Chu Lê liền đưa hôn phòng.

Chờ trong phòng, hỉ nương cũng ngoài uống rượu, nàng mới giở khăn voan mở miệng thở gấp, dùng tay cây quạt quạt gió.

Sân bên ngoài vô cùng náo nhiệt, tuy mời nào, nhưng hàng xóm xung quanh , vẫn sẽ tự tới uống rượu.

Tiệc hỉ vẫn luôn kéo dài từ ban ngày liên tục đến ban đêm, suốt thời gian , Chu Lê y theo tập tục thể ăn uống, cả đói đến rã rời. Đến lúc bên ngoài tiếng tan hết, nàng mới ý thức cái gì, vội che khăn voan lên đầu.

Quả nhiên, chỉ chốc lát , liền tiếng mở cửa đóng cửa vang lên, ngay đó, một trận tiếng bước chân thong thả tới gần.

Chu Lê nắm góc tay áo thật chặt.

Liền thấy một đôi ủng dừng mặt , đó, khăn hỉ đầu xốc lên.

Chu Lê kinh ngạc một chút, ngẩng đầu nam tử .

Đôi mắt Thẩm Việt lay động nến đỏ, dường như nơi đó một mảnh ngân hà lóe sáng, cúi hành lễ: “Phu nhân.”

Chu Lê phản ứng , vẫn còn cúi đầu gối uyên ương hí thủy ở đầu giường.

Thẩm Việt thấy bộ dạng nàng thẹn thùng, nhếch nhếch môi, từ phía lấy một bao điểm tâm, đưa tới mặt Chu Lê.

Chu Lê mùi hương , kinh hỉ tiếp nhận: “Bánh hạt dẻ? Không ngày tân nương thể ăn cái gì ?”

Thẩm Việt : “Tức phụ khác thể ăn, là bởi vì tướng công mang cho nàng , nhưng tướng công nhà nàng mang đến cho nàng bánh hạt dẻ.”

Chu Lê đang đói bụng, mở gói bắt đầu ăn. Ăn quá gấp, giữa chừng còn nghẹn hai , Thẩm Việt vỗ nàng lưng : “Nàng ăn từ từ, ai giành của nàng.”

Chu Lê ăn đến sai biệt lắm, uống thêm miếng nước, lúc mới cảm giác chắc bụng.

“Còn đói ?” Thẩm Việt ấm giọng hỏi.

Chu Lê lắc đầu.

Thẩm Việt liền bắt đầu buông mành, sóng hồng rũ xuống, chắn đôi gối uyên ương.

“Phu nhân, sắc trời còn sớm, nên nghỉ ngơi ”

Chu Lê trố mắt chằm chằm nam tử đột nhiên nhảy lên, trong miệng còn lưu vị ngọt ngấy của bánh hạt dẻ, nàng duỗi tay chống n.g.ự.c , chút kinh ngạc: “Ngươi……

Không từng thương, thể.... cái , chúng ôm ngủ là , ở mặt ngươi cần miễn cưỡng .”

Cánh môi Thẩm Việt cực nóng, hôn xuống trán nàng: “Vết thương , thể.”

Chu Lê cả kinh: “Cái gì?”

Loading...