CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 136
Cập nhật lúc: 2025-01-02 02:17:19
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngưu thị véo cánh tay Thẩm Việt, dỗi: “Đứa nhỏ ngốc, tức phụ con thai.”
Thẩm Việt sửng sốt một cái chớp mắt, nữa dời ánh mắt qua bụng Chu Lê, một hồi lâu mới phản ứng kịp, đó nhếch miệng , lộ một loạt răng trắng: “Hắc hắc, thai.”
Chu Lê bộ dáng ngốc nghếch của , nắm tay lên đánh n.g.ự.c : “Đều tại , béo thành dạng gì ! Quá .”
Khóe mắt nàng còn treo nước mắt, Thẩm Việt buồn đau lòng, nâng ống tay áo lên giúp nàng lau: “Không , phu nhân nhà nhất.”
Ngưu thị cùng Lý thị sắp nổi nữa. Ngưu thị ai da kêu hai tiếng: “Được , Việt Lang, còn nhanh đỡ A Lê nhà , nhà .”
Thẩm Việt lúc mới phản ứng , vội vàng tiến lên, một tay đỡ lấy vòng eo Chu Lê, một tay nâng cánh tay nàng, chậm rãi trong nhà.
Trên đường, Chu Lê cảm giác một bàn tay nóng hừng hực che phủ eo nàng, nhột nhột đang kêu bỏ , liền Thẩm Việt thấp giọng bên tai nàng: “Ngô, béo lên ít.”
Chu Lê oán trách liếc một cái, chút hổ chút bực:
“Đáng ghét.”
Thẩm Việt mắng, còn ngốc ngốc vui sướng: “Nga, vi phu sai, gọi phu nhân là dáng đẫy đà mượt mà.”
Chu Lê hừ : “Chờ sinh xong, Ta ốm trở về.”
Hai , liền về tới trong phòng. Thẩm Việt đỡ xuống mép giường. Rồi đó xổm bên chân nàng, kéo đôi tay nàng qua, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng, ngữ khí ôn hòa: “Nàng chờ , ngoài ứng phó một chút liền trở về với nàng, nhanh lắm.”
Chu Lê gật đầu: “Ừm, .”
Nói xong, Thẩm Việt liền cửa. Lúc tiếng chiêng trống hấp dẫn ít trong thôn, chạy tới, bây giờ đổ hết về cửa nhà bọn họ.
Hắn ít nhiều cũng xã giao một chút.
Lý thị ở cửa nhà náo nhiệt, vui mừng , nghĩ nhóm quan sai mới chạy tới bắt bà phủ nha còn ở trong sân, liền trở về. Kết quả trở về , thấy trong viện trống rỗng, ngoại trừ Bảo Nhi, cũng còn ai khác.
Lý thị hỏi: “Những quan gia đó ?”
Bảo Nhi đang sách trong viện, ngẩng đầu : “Bọn họ .”
Lý thị thấy kỳ quái, còn cứng rắn bắt bà, bây giờ chạy mất?
Bà suy tư một lúc lâu nghĩ nguyên cớ, dứt khoát thèm nghĩ nữa, cầm lấy yếm hài tử còn đang , tiếp tục thêu hoa.
Những quan sai phủ nha đến bắt đang chạy loạn khỏi thôn, hội hợp cùng Phùng Ngọc cầu.
“Người ?” Phùng Ngọc hỏi.
Có quan sai đáp: “Gia đình Trạng Nguyên, chúng dám lên .”
Phùng Ngọc cả kinh, Trạng Nguyên? Thẩm Việt trở ?
Hắn hình một lúc, thật lâu cũng phục hồi tinh thần.
Không ngờ, Thẩm Việt trúng Trạng Nguyên, ngày chức quan của còn lớn hơn bao nhiêu, chừng còn là quan trong kinh, những tiền tài đó chỉ sợ thể trở nữa!
Hắn dẫn quan sai suy sụp trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-136.html.]
Bên Thẩm Việt cùng Ngưu thị cuối cùng ứng phó xong một đám tới chúc mừng. Cũng đến lúc ăn cơm trưa, Ngưu thị liền nhà bếp nấu cơm, Thẩm Việt trở về phòng.
Chu Lê đang ở án thư nhàn nhã lật một quyển sách, thình lình một trận tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Việt phòng, nhân tiện khép cửa , còn cài luôn then cửa.
Chu Lê động tác của , nếu trong thai, suy nghĩ sớm bay tới đêm hôm đó.
Thẩm Việt đến mặt nàng: “Sao ở chỗ ? Đi đến giường , giường ít nhiều cũng mềm mại hơn.”
Chu Lê buông sách: “Chàng mau đồ , xiêm y còn tươi hơn khi thành nữa đó!”
Thẩm Việt vội .
Chu Lê thấy mặt nhúc nhích, , liền thấy đôi mắt nam tử mặt sáng quắc , áo choàng đỏ thẫm nổi bật , trong hai mắt dường như châm lên hai ngọn lửa, cực nóng thiêu đốt .
“Chàng như gì?” Mấy tháng thấy, gương mặt quen thuộc mật đây phảng phất cách một lớp gì đó, Thẩm Việt như , mặt Chu Lê bỗng nhiên đỏ hồng, cúi thấp đầu xuống.
Bộ dạng của nàng, Thẩm Việt nghĩ đến hoa sen giữa hồ ngày hè, gió nhẹ thổi đến thẹn thùng cúi đầu, là đáng yêu. Bất chợt tới bên cạnh nàng, vươn tay tới, ôm nàng trong lòng.
Chu Lê ngẩn một chút, sắp tránh , Thẩm Việt đặt tay tới đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ngay đó Chu Lê an tĩnh, giống như mèo con, mặc cho ôm.
Thẩm Việt nhắm mắt , một cơn gió ngoài cửa sổ thổi tới, quyện hương hoa hồng thở, cách biệt mấy tháng, rốt cuộc thể ngửi mùi hương quen thuộc, nhắm mắt , hít sâu.
Một đường thuyền từ kinh đô trở về, đường đều tốn hơn một tháng, tuy say tàu, nhưng tóm ngày hè oi bức, gấp gáp trở về quê, dọc đường tâm tình đều chút nôn nóng. Cho đến giờ khắc , mới cảm giác trái tim lưu lạc hồi lâu của , an bình , rốt cuộc trở về hang ổ của .
“Hửm? Mùi hương giống lắm.”
Trong chốc lát , Thẩm Việt đột nhiên mở miệng.
Lời Chu Lê đầu đuôi: “Cái gì?”
Khóe miệng Thẩm Việt nhếch nhẹ: “Có thêm mùi sữa.”
“Chàng!” Chu Lê bực bội hổ đẩy .
Thẩm Việt đẩy cũng giận, chỉ là trong vui mừng, mang theo một ít ngốc ngốc cực kỳ hiếm thấy .
“Sao cảm thấy kinh đô mấy tháng, trở nên ngốc ngốc?”
Thẩm Việt da mặt dày dựa qua tới, duỗi tay lấy một sợi tóc, vòng quanh đầu ngón trỏ thưởng thức: “Vừa về tới nhà nàng cho một kinh hỉ quá lớn, là vui. Nếu hiện tại nàng thai trong ……”
Thẩm Việt đột nhiên phát giác bây giờ đề tài thích hợp lắm, đột nhiên ngừng câu chuyện.
Hắn tuy rằng xong, nhưng Chu Lê vẫn mơ hồ hiểu lời hết là ý gì, nàng cúi đầu xuống.
Hai dựa án thư, cửa sổ mở , mặt trời lên giữa bầu trời, đúng thời điểm nóng nhất, tuy là tháng tám, thu, nhưng nắng gắt mùa thu cũng mát mẻ hơn bao nhiêu, khí trong viện như bốc lên một tầng nước.
Chu Lê ôm trong chốc lát, chút chịu nổi, đó một nàng ở tại căn phòng cũng phát hiện , hiện giờ Thẩm Việt trở , tựa hồ nhiệt độ trong phong đều tăng lên thêm vài độ.
Nàng thể cảm nhận rõ ràng thái dương đang ngừng đổ mồ hôi.
“Chàng đừng ôm , nóng quá.”
Thẩm Việt nàng như , mới buông .
“Nóng lắm , nàng lên giường , quạt gió cho nàng”