CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-01-02 02:21:45
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước đó đều là Ngưu thị, Lý thị hoặc là Thẩm Ngư cùng Chu Lê, tuy Chu Lê cảm thấy như cũng , nhưng đôi khi ở bờ sông thấy thai phụ khác đều tướng công ở bên cạnh, trong lòng ít nhiều cũng chút mất mát.

Bất quá hiện tại , Thẩm Việt trở .

Hai đan xen mười ngón tay, cửa nhà, đang theo hướng cửa thôn, chợt thấy cây bách cách đó xa đang mấy phụ nhân cầm chổi ở chỗ quét rác.

Thẩm Việt chút kỳ quái: “Đây là cây bách nhà chúng ?”

Chu Lê nghiêng đầu qua, quả nhiên thấy Ngô nương tử ngày vỗ tay giao ước với nàng ở cửa thôn, đang ở chỗ đó quét rác, tựa hồ cảm nhận bọn họ tới, ngẩng đầu thoáng qua bên , ánh mắt tràn ngập phẫn oán, nhưng cực lực khắc chế.

Chu Lê : “Không gì, Ngô nương tử cùng mấy nương tử , mấy cái lá rụng của cây bách nhà chúng ích với bọn họ, hương cùng thôn, chúng cũng thể chỉ vài miếng lá vàng khô rụng, cũng luyến tiếc cho bọn họ chứ.”

Thẩm Việt nghĩ, trong thôn đại đa đều mê tín, lẽ thật sự thấy mấy thứ lá cây đó ích lợi gì , cũng hỏi nhiều, nắm tay Chu Lê cửa thôn.

“Hôm nay chỗ nào?” Thẩm Việt hỏi.

Lòng bàn tay truyền đến độ ấm ôn hòa, theo cánh tay thẳng tới đáy lòng, cho an bình thư thái, nàng : “Đều .”

Thẩm Việt nghĩ nghĩ: “Không bằng chúng dạo lên trấn , xem gì cần mua cho hài tử .”

Chu Lê gật đầu ngay.

Hai chậm rãi từ cửa thôn đến trấn , Chu Lê thời gian lâu dạo phố tới trấn , cái gì đều mới mẻ. Trước đó kỳ thật nàng cũng dạo, nhưng Ngưu thị cùng Lý thị đều cảm thấy thể nàng tiện, trong thị trấn nhiều, sợ cái gì sơ xuất. Bụng nàng còn lớn hơn các phụ nhân mang thai khác, trong lòng nàng cũng thấy sợ.

Hiện giờ Thẩm Việt bên cạnh, nàng cảm thấy hiện tại nàng chẳng sợ phủ thành, hoặc leo núi cũng vấn đề gì.

Ven đường bán kẹo đường hồ lô, từng xâu kẹo ghim cây, quả sơn tra hồng hồng bọc đường nâu nâu, Chu Lê thoáng qua, tức khắc miệng liền ngứa.

“Việt Lang, ăn cái .” Nàng duỗi tay chỉ kẹo hồ lô bên đường.

Thẩm Việt theo hướng ngón tay nàng qua, đó lắc đầu:

“Không .”

Chu Lê ngờ, Thẩm Việt sẽ cự tuyệt: “Vì ?”

Thẩm Việt nghiêm túc chăm chú, tựa như lúc học ở học đường: “Sơn tra vẻ dễ ăn, tiến cơ thể sẽ vài công hiệu, nhưng thai phụ nên ăn, nó khả năng dẫn tới thai nhi sinh non.”

Chu Lê kẹo hồ lô một cái, luôn cảm thấy bất quá là một loại thức ăn thường thấy mà thôi, nào nghiêm trọng như : “Thật thể ăn ?”

Thẩm Việt gật đầu.

nàng chính là đang thèm ăn: “Chỉ ăn một xâu……” Nàng vươn ngón trỏ khoa tay múa chân với .

Thẩm Việt liếc mắt nàng một cái, thái độ kiên quyết: “Không .”

“Vậy mua một xâu, ăn bốn cái, ăn một cái, chỉ một cái thôi!” Một xâu kẹo đường hồ lô năm quả sơn tra, ăn một cái cũng .

Thẩm Việt lắc đầu: “Không .”

Chu Lê tức khắc thất vọng, mày liễu nhíu , chu môi đào, lập tức buông tay Thẩm Việt , về phía .

Thẩm Việt vội vàng đuổi theo, bước vội theo nàng, nghiêng đầu nàng, thấy đầy mặt nàng chữ vui, trong lúc nhất thời cũng chút tay luống cuống tay chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-139.html.]

Hình như chọc tức phụ cao hứng .

“A Lê, nàng xem bên , bánh hạt dẻ nàng thích ăn, mua cho nàng?”

“Không cần.”

“Bên bán trái cây, ăn ?”

“Không ăn.”

“Bên cửa hàng hoa quả khô, ăn mơ chua ?”

“Không .”

Sau khi cự tuyệt ba , Thẩm Việt chỉ từ bỏ.

Đến giữa trưa, hai về đến nhà. Sau khi về đến nhà, thật Chu Lê cũng biểu hiện cảm xúc thoải mái nào, chỉ là trong lòng luôn nghĩ đến hương vị sơn , dẫn tới một bàn đồ ăn ngon Ngưu thị , cũng ăn uống gì.

Bộ dạng dừng trong mắt Thẩm Việt, nghiễm nhiên là bộ dạng còn đang giận .

Chu Lê ăn cơm, liền trở về phòng nghỉ trưa, ban đầu Thẩm Việt cũng ngủ cùng nàng trong phòng, nhưng chờ lúc nàng tỉnh dậy, phát hiện giường cũng thấy ảnh Thẩm Việt. Cũng rời giường bao lâu .

Ra phòng, thấy chỉ Ngưu thị ở trong sân, liền hỏi: “Nương, Việt Lang ?”

Ngưu thị : “Mới ngoài.”

Trong lòng Chu Lê ít nhiều chút bực, ngoài cũng với nàng một tiếng.

Tới giờ ăn cơm chiều, Thẩm Việt trở . Chu Lê hỏi buổi chiều nơi nào, trả lời ấp úng, vô cùng lấy lệ. Cái cho tâm tình Chu Lê vốn chút bực bội, càng thêm buồn bực.

Sau cơm chiều, Thẩm Việt vốn định dẫn nàng ngoài dạo quanh tiêu cơm, Chu Lê , chỉ mái hiên thêu thùa.

Thẩm Việt đành dọn ghế bên cạnh Chu Lê, nàng. Thường thường khen một câu “Phu nhân thêu con cá vàng nhỏ , thật là sinh động như thật.”, “Phu nhân thêu đài sen cứ y như thật”, “Tay phu nhân thật khéo”……

Hiển nhiên, phu nhân phản ứng .

Thẩm Việt thấy dỗ thế nào tức phụ cũng đều mặt lạnh, tròng mắt chuyển động, đòn sát thủ, tiến đến gần nàng, nhỏ giọng : “Phu nhân, trời tối, vi phu kinh hỉ cho nàng.”

Chu Lê liếc một cái, nhàn nhạt: “Nga.”

Thẩm Việt thấy nàng phản ứng mặn nhạt, nhấp môi thức thời lui về ghế của .

Ngưu thị thấy bầu khí giữa hai dường như thích hợp lắm, nhưng bộ dáng nhi tử, cảm thấy hẳn chuyện cũng lớn, mặc dù là chuyện lớn, nhi tử như cũng thể thu dọn , nên quản bọn họ nữa.

Đảo mắt tới trời tối, Thẩm Việt rửa mặt trở về phòng , Chu Lê nhà xí một chuyến, trở về trễ hơn.

Khi nàng tiến , trong phòng đốt đèn, ngẩng đầu liền thấy Thẩm Việt đèn, trong tay cầm một bàn tính.

Nàng qua, hỏi: “Chàng cầm bàn tính gì?”

Thẩm Việt mang bộ dáng phạm đại tội cam nguyện lãnh phạt: “Hôm nay ban ngày chọc phu nhân mất hứng, gia pháp nhà chúng chính là quỳ bàn tính, cho nên vi phu chờ phu nhân, xin một chút chỉ thị, tối nay cần quỳ ?”

Chu Lê thiếu chút nữa phì : “Đây là kinh hỉ ngươi ?”

Loading...