Nói đến Thẩm Việt chút tự nhiên, bưng chén kim ngân trong tay lên uống một ngụm.
Chỉ Ngưu thị tiếp: “Lúc trẻ Vương thợ mộc cũng cưới một tức phụ, đó c.h.ế.t , nhưng mà khả năng thành thật, cũng kiếm tiền, bộ dạng cũng tồi, chỉ cần đồng liêu của con chê là goá vợ, thật cũng là hôn phu tồi thể chọn.”
Thẩm Việt nhớ tới buổi sáng ở trấn , ánh mắt Vương thợ mộc Chu Lê, trực giác với , ý khác với Chu Lê
Tựa hồ như để xác minh phỏng đoán của , ngay đó liền Ngưu thị : “Bất quá coi, Vương thợ mộc hình như chút ý với A Lê, đồng liêu của con cần xem cẩn thận, đừng để tâm tư lộ ngoài, cự tuyệt thì thật ngượng lắm.”
Thẩm Việt đột nhiên mất hứng thú tán gẫu đề tài , thuận miệng trả lời Ngưu thị hai câu, trở về phòng sách
Hắn trở trong phòng, cầm một quyển sách lên lật lật, bên ngoài tiếng côn trùng mùa hè kêu vang, quấy nhiễu đến nửa ngày một chữ, dứt khoát dậy khép cửa và cửa sổ
khi đóng cửa sổ trong chốc lát cảm thấy trong phòng oi bức, liền mở cửa đến phòng , hai đóa mướp hương tường viện vẫn còn nở, nhưng đế hoa tựa hồ bắt đầu mọc mướp hương nhỏ
Hắn bên tường viện truyền đến tiếng nữ tử:
“Nương, đêm nay chúng ăn bột tay cán ?”
Hắn tiếng Lý thị
Hắn nghĩ, nếu đáp ứng với bạn cùng trường hỗ trợ chăm sóc , như đối với việc chung đại sự của nàng, cũng nên lặng lẽ quan tâm một phen. Vương Hứa Vương thợ mộc , nhân phẩm như thế nào.
Bên tường viện, Chu Lê xong bột tay cán, chồng nàng dâu hai ăn, trong sân tiêu thực một chút, liền trở về phòng
Một đêm , Chu Lê giúp đỡ Lý thị thu thập đồ tế nhuyễn*, thêm hai ngày nữa là sinh thần mẫu Lý thị, y theo lệ thường hàng năm, ngày mai bà liền khởi hành về nhà đẻ.
*Đồ tế nhuyễn: những vật nhỏ, nhẹ, mềm mại ( khái quát); dùng để chỉ quần áo và đồ trang sức của phụ nữ
Nhà đẻ Lý thị ở thị trấn bên cạnh, đường cách Thẩm gia thôn chút xa, may mắn Ngưu thị ( Thẩm Việt) bên cạnh cũng là từ trấn gả tới, sinh thần phụ của bà cùng với mẫu Lý thị cũng gần , do đó mỗi năm Lý thị đều trở về cùng nhà hàng xóm
Đến lúc đó, hai nhà đến Cam Lộ trấn hợp mướn một chiếc xe ngựa, tiết kiệm một khoản, đường cũng náo nhiệt.
“Nương, đêm nay con chút bánh bột ngô, cầm đường ăn, con còn chút nước ô mai, ngày mai mang theo một chút uống đường, hiện giờ trời nóng, uống nước ô mai giải khát.”
Lý thị ở đầu giường xếp y phục, đáp: “Được , nương . Con mỗi ngày bờ sông bày quán, hiện giờ đang là mùa hè, nếu ngày nào nắng thật sự quá lớn, thì cứ nghỉ hai ngày, tiền kiếm cũng , thể quan trọng. Lần , cũng mất mười ngày mới thể về đến, con một ở nhà để ý.”
Chu Lê : “Con nương.”
Năm nay chồng nàng dâu hai thương lượng qua, Chu Lê ở nhà, bởi vì qua bên ít nhất cũng cần mười ngày, mười ngày bán bao nhiêu đậu hoa. Sạp đậu hoa bên bờ sông hiện giờ là kế sinh nhai chủ yếu của chồng nàng dâu các nàng, nghỉ mười ngày dọn hàng lâu như , Lý thị luôn cảm thấy .
Ngày thứ hai chờ Chu Lê thức dậy, Lý thị từ sớm. Nàng nhớ đêm qua ngâm gạo, khi thạch đậu cùng đậu hoa, liền vớt gạo mài thành bột
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-14.html.]
Gạo khi mài xong, bỏ thêm chút bột đậu khuấy đều, nấu một nồi nước, chờ nước nấu sôi, chậm rãi đổ bột gạo trong nồi, khuấy ngừng theo một hướng, cho đến khi gạo chín rục. Rồi múc mười chén nhỏ chuẩn sẵn
Trong khi chờ đợi, Chu Lê lấy đường đỏ nấu nước đường đỏ
Chờ xong hết thảy, qua giờ dọn quán ngày thường. Chu Lê vội vàng đặt tất cả thức ăn lên xe đẩy tay, đẩy cửa.
Hôm nay khi ngang qua cách vách, thấy cửa viện cách vách đóng chặt, còn khóa, nàng nghĩ, tám phần thì tam thúc cũng theo
Đi đến bờ sông, nàng đồng loạt bày mười chén xe, dùng lụa che ở mặt chén phòng ruồi
Người tới nơi mua đồ thấy Chu Lê qua loại thức ăn , sôi nổi đây hỏi.
Chu Lê giới thiệu , cái kêu bánh lương, khi ăn thì rưới nước đường đỏ lên, vị ngọt mịn màng, ăn ngon cực kì, cũng mắc, chỉ ba văn tiền một chén.
Một hài đồng theo mẫu họp chợ nước đường đỏ, la hét ăn, mẫu lay chuyển , đành mua cho một chén.
Nước đường đỏ nồng đậm tưới lên bánh lương trắng nõn, màu sắc còn mê . Tiểu hài tử bưng tới dùng muỗng múc một ngụm trong miệng, tức khắc hưng phấn đến dậm chân.
Quả thực ăn quá ngon!
Người chung quanh thấy tiểu hài tử khi ăn biểu tình là hưởng thụ, đều chút tò mò, mấy nhịn mua nếm thử. Nào ngờ thật đúng là ăn cực kì ngon.
Có khách quen : “Tay nghề A Lê thật sự là quá khéo, cái gì ăn cũng ngon. Ngay cả đậu hoa mà cũng ngon hơn cả trấn bán, A Lê, ngươi trấn ăn?”
Đáy lòng Chu Lê tạo nên một tia gợn sóng, trấn ăn buôn bán nàng nghĩ tới, chỉ là dễ hơn , đầu tiên tiền thuê một cửa hiệu mặt tiền con nhỏ.
Khi tới gần giữa trưa, mười chén bánh lương bán hết sạch
Tới thời gian về nhà ăn cơm trưa, Chu Lê bắt đầu thu dọn sạp, khi đang thu dù đột nhiên đầu óc cuồng, thiếu chút nữa vững, ngừng dọn dù một lát mới đỡ hơn
Đây là ?
Cũng nghĩ nhiều, vẫn đẩy xe về thôn như cũ. Ăn cơm xong, nắng bên ngoài ác liệt vô cùng, hẳn là cũng ít ngoài mua đồ, nàng liền ngủ trưa một chút
Chờ khi tỉnh là đầu giờ Mùi, nàng dậy, cảm thấy còn nặng nề hơn ban nãy, nhưng tựa hồ gì trở ngại, liền để trong lòng.
Rửa mặt xong đẩy xe cửa
mới bước một bước cửa, hứng một đợt nắng giờ ngọ, ý thức nàng liền bắt đầu mơ hồ, tiếp theo cả ngã về phía
Nàng vốn tưởng rằng sẽ ngã xuống mặt đất, nào ngờ lúc một cánh tay kiên cố đỡ lấy.
Trước khi ý thức nàng biến mất thoáng qua đỡ nàng.