CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-01-02 02:38:30
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nam tử trung niên dẫn đường nãy tiến lên, khom hành lễ : "Đại nhân, tiểu nhân là Trương Đại, ngày chính là quản gia ở quý phủ, ngày đại nhân, phu nhân cùng lão phu nhân gì dặn dò, chỉ cần gọi tiểu nhân là ." Sau đó, Trương Đại giới thiệu phận những còn , đại khái là bếp, quét tước, hầu, bảo vệ viện.
Sau một phen giới thiệu, Trương Đại liền dẫn giúp đỡ Thẩm Việt bọn họ dàn xếp. Sắp xếp hành lý, chuẩn cơm canh.
Hôm nay thời gian gấp gáp, tùy ý thu dọn hành lý một lúc, ăn cơm tối, trời đêm đen.
Thẩm Việt nghĩ Chu Lê một ngày đường, thể vô cùng mệt mỏi, liền gọi mang nước nóng đến, cùng nàng rửa mặt lên giường.
Mãi đến tận khoảnh khắc xuống, Chu Lê vẫn còn cảm thấy quá hư ảo.
Nàng giật giật thể, cái giường còn mềm mại hơn giường trong nhà nhiều lắm, đồng thời cũng lớn hơn một . Hai nếu một dựa bên trong, một dựa mép giường, cho dù giang thẳng cánh tay, cũng thể đụng .
"Việt lang, Tri phủ đãi ngộ cũng như , nếu tuần phủ a, hầu gia a, Vương gia a, chẳng là sống những ngày tháng như thần tiên ."
Thẩm Việt thấy tức phụ hưng phấn như , nghiêng : "Phu nhân thích nơi ?"
Chu Lê chăm chú suy nghĩ một chút: "Không quen, quen, cả nhà còn nhiều ngoài ở như nữa."
Thẩm Việt nàng đang những nha tớ : "Trương Đại bọn họ đều là quan nô, gia tộc phạm tội, biếm nô lệ, chức trách của bọn họ chính là hầu hạ quan chức ở tại tòa nhà ."
Chu Lê : "Nói như , chức vị của chính là phu nhân?"
Thẩm Việt đưa tay chỉ mũi của nàng: "Làm , phu nhân thích hầu hạ ?"
Chu Lê lắc đầu một cái: "Ta cảm giác vẫn thích nông mở cửa hàng hơn."
Thẩm Việt : "Ngày nàng cũng cần gò bó bản nữa, gì thì cứ , nàng thích nông, thì lấy bồn hoa trồng rau, mở cửa hàng, chờ con chúng chào đời, tự đưa nàng mua cửa hàng mặt tiền, bảo đảm mua cho nàng một cửa hàng đắt giá."
Chu Lê chọc : "Ta thấy hôm nay ở mặt bọn Trương Đại, bộ dạng thoải mái thuần thục, dặn dò bọn họ cái cái , vài phần quan uy, là học ở chỗ nào nha? Rất giống như việc từng đó."
Thẩm Việt : "Kỳ thực cũng sai bảo bọn họ việc, chỉ là phu nhân chỗ , bọn họ đều phạt nô bộc, nếu chủ nhân dặn dò bọn họ việc, bọn họ đều sẽ vô cùng kinh hoảng, cho rằng chủ nhân nhận nữa, sớm muộn cũng sẽ đưa ngoài phủ, trở về Quan Nô tư.
Một Quan Nô nếu trở về Quan Nô tư, cũng còn cơ hội tiến tòa nhà nào hầu hạ nữa, bọn họ chỉ thể đưa lên núi, mở núi đào mỏ gì đó, khổ cực gấp trăm so với ở đây."
"Hóa là như a..."
Thẩm Việt ngọn đèn đầu giường, thấy bấc đèn sắp cháy hết, mới canh giờ còn sớm, tiện đà : "Đi cả một ngày đường, chúng nhanh ngủ , hài tử khẳng định sớm buồn ngủ."
Nghe Thẩm Việt , Chu Lê nhịn ngáp một cái: "Suýt chút nữa quên ngày mai sáng sớm nha môn, nên ngủ thôi."
Nói xong, hai ăn ý yên tĩnh . Thẩm Việt nắm tay Chu Lê, mười ngón đan , hai , về an tâm nhắm mắt .
Ngày hôm , Thẩm Việt rời giường từ sớm, rửa mặt chải đầu một phen, tới bên giường nữa, Chu Lê còn đang ngủ say, mỉm một , nhẹ nhàng khỏi phòng.
Đi tới trong sân, vặn thấy Trương Đại, liền gọi , dặn dò: "Trương quản gia, chuyện còn phiền ngươi."
Trương Đại : "Xin đại nhân dặn dò."
Thẩm Việt nhớ tới đêm qua Chu Lê , nàng còn quen cuộc sống như , nhân tiện : "Thực dám giấu giếm, cả nhà Thẩm mỗ đều là nhà quê từ nông thôn tới, còn quen theo hầu hạ, một lúc nữa phu nhân và lão phu nhân tỉnh, trừ phi bọn họ gọi các ngươi, còn thì các ngươi chỉ cần để ý việc của các ngươi, cần chủ động bưng rót nước."
Trương Đại là lão quản gia, lúc hiểu , vội vàng đáp ứng, giao phó cho những khác.
Thẩm Việt thì cửa nhậm chức.
Chờ Chu Lê cùng Ngưu thị tỉnh , khi rửa mặt, liền tụ trong nhà chính.
Trương Đại bọn họ dặn dò, dám chủ động tiến lên, chỉ lộ mặt khi mang điểm tâm lên, ngoài cũng xuất hiện mặt Chu Lê bọn họ.
Ban đầu Chu Lê cùng Ngưu thị đều còn đang suy nghĩ, bọn họ cần ứng phó với những quan nô như thế nào, cũng kinh nghiệm sai khiến khác, mà chủ yếu cũng do đành lòng sai khiến bọn họ, nếu bọn họ chủ động tới bưng rót nước, đúng là vẫn cảm thấy khó chịu. Chỉ là ngờ, từ sáng đến giờ, ngoại trừ ăn điểm tâm cùng cơm trưa, Trương Đại cùng phòng bếp mang món ăn lên, giữa chừng cũng thêm nào đến quấy rầy bọn họ.
là thanh tịnh lạ kỳ. Trong lúc hai rảnh rỗi, bắt đầu sắp xếp một đống đồ mang đến ngày hôm qua.
Đến hoàng hôn, Thẩm Việt trở về.
Chu Lê cùng Ngưu thị thấy , dồn dập tiến lên nghênh tiếp.
Chu Lê giỡn : "Thẩm đại nhân, ngày đầu tiên nhậm chức cảm giác a?"
Trong tay Thẩm Việt đang cầm một bao giấy dầu, bên trong đựng cái gì, bỏ lên bàn: "Không cảm giác gì."
Chu Lê liếc bao giấy dầu , hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì?"
Thẩm Việt xuống: "Bánh hạt dẻ nàng thích ăn nhất, mau mau mở nếm thử."
Chu Lê cầm lên một chút, chỉ thấy bao giấy dầu hai chữ "Tô Ký", chắc là tên cửa hiệu. nàng lập tức nhớ khi đến phủ thành hoàng hôn ngày hôm qua, ngang qua một con phố, nàng thấy một cửa hàng điểm tâm, hình như gọi là Tô Ký.
Lúc Chu Lê về phía Thẩm Việt.
Thẩm Việt ở bên cạnh bàn, tự rót cho chén uống: "Ngày hôm qua thấy nàng hai mắt tỏa sáng chằm chằm cửa hàng , ngày hôm nay trở về ngang qua Tô Ký, thuận đường mua về cho nàng cùng nương nếm thử."
Chu Lê liếc một cái: "Làm như là quỷ đói đầu thai á." Nói, mở bao giấy dầu , đưa một cái cho Ngưu thị, bản cũng cầm một cái lên ăn.
Cắn miệng, mùi thơm ngát ngọt ngào.
Sau bữa cơm chiều, Thẩm Việt dẫn Chu Lê tản bộ tiêu thực trong phủ. Nàng và Ngưu thị ở chỗ một ngày, cũng dám loạn chung quanh, hiện nay Thẩm Việt dẫn , nàng mới thể dáng dấp vườn .
Đây là một toà nhà ba sân, trạch viện quy mô như trong các kiến trúc nhà cao cửa rộng, chỉ thể tính là hạng thấp nhất. Có trong phủ thành nhà của các thương nhân tiền , đều là tòa nhà năm sân bảy sân, nhà cửa thật sâu, mới đầu chỉ sợ là lạc đường ở bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-145.html.]
Hai từ trong nhà chính , dọc theo hành lang gấp khúc, lúc Chu Lê mới thấy, trong viện núi giả san sát, hoa cỏ thành cụm, còn một ao nước nhỏ, bên trong là đủ loại cá chép bơi lội thoải mái.
Ven hồ nước trồng một hàng hoa quế, hiện tại đang tháng chín, hương quế phiêu đãng, tình cờ cơn gió thổi tới, thổi bay những cánh hoa quế nhỏ, đổ rào rào như tuyết bay xuống trong hồ nước, dẫn tới đàn cá chép bên trong tranh ngẩng đầu khỏi mặt nước ăn cánh hoa.
Chu Lê dừng ở ven hồ nước, cạnh hành lang, hai tay nắm lấy lan can, đưa đầu xem đàn cá trong hồ nước: "Việt lang, xem mấy con cá kìa, ăn cánh hoa luôn ."
Thẩm Việt chẳng cá, mà ánh mắt tập trung bàn tay đặt lan can của Chu Lê.
Móng tay tức phụ dài .
Hắn móc từ trong lòng một bao vải nhỏ, lấy bên trong một cây kéo nhỏ cùng cái giũa nhỏ. Sau đó kéo tay Chu Lê qua.
Chu Lê đang nhập thần, tay đột nhiên kéo, theo bản năng đầu, liền thấy Thẩm Việt cầm lấy cây kéo, cắt móng tay cho nàng.
Nàng mang thai bất tiện, gần đây đều là Thẩm Việt cắt cho nàng.
"Cắt móng tay xong thì cắt móng chân luôn ." Chu Lê ngoan ngoãn mặc xử lý.
"Ờ" Thẩm Việt gật gật đầu, bắt đầu cầm một ngón tay, chăm chú cắt móng.
Mỗi khi đến lúc , Chu Lê đều vô cùng yên tĩnh, đều tự giác Thẩm Việt, đếm lông mi của , lông mi Thẩm Việt còn dày đậm hơn so với nữ tử như nàng, nhưng nàng đố kỵ. Ngược nàng đếm xem đến tột cùng mấy sợi. hiển nhiên, nào cũng đếm hết.
Cắt xong, Thẩm Việt dùng cái giũa, giũa bằng đầu nhọn của từng móng tay, miễn cho tức phụ chú ý bản thương.
Xử lý xong hai tay, Thẩm Việt để Chu Lê nhấc một chân lên đùi, cởi giầy, lộ một bàn chân phấn nộn như cánh sen, ngón chân êm dịu khả ái, còn hướng về giật giật, giống như chào hỏi.
Thẩm Việt đưa tay đè bàn chân nhỏ thành thật :
"Đừng lộn xộn, cẩn thận cắt trúng da thịt."
"Nha." Chu Lê thể gì khác hơn là quy củ động đậy.
Ban đầu khi Thẩm Việt bắt đầu giúp nàng cắt móng, còn chút dám xuống tay, sợ cắt trúng thịt, bất quá trải qua mấy tháng kinh nghiệm, hết sức quen thuộc, chỉ thể cắt móng tay móng chân sạch sẽ, thậm chí còn thể tiện tay xoa bóp lòng bàn chân cho Chu Lê.
Sau khi mang thai, bởi vì thai nhi ép xuống cơ thể , dẫn đến Chu Lê chút sưng nhẹ, Thẩm Việt sẽ thỉnh thoảng giúp nàng xoa bóp.
Cách đó xa hai tiểu nha đang tưới nước cho hoa cỏ trong viện, lúc thấy cảnh , hâm mộ thôi. Trốn núi giả nhỏ giọng thầm thì:
"Oa, đầu tiên thấy đại nhân nhà ở tự cắt móng tay cho phu nhân!"
"Không ? Đại nhân đây, bảy, tám di nương, chia chỗ ở trong tòa nhà còn xong, đành mua tòa nhà bảy sân bên ngoài, ngươi Thẩm đại nhân xem, chỉ mới một tức phụ thôi, thật ."
"Bất quá , đến ngày mới , Thẩm đại nhân mới trúng Trạng Nguyên liền đến chỗ chúng Tri phủ, đều quan trường là cái chảo nhuộm lớn, chừng cưới thêm mấy phòng ."
Bọn nha đều quen những việc , ngược tin mấy nam nhân quan, cũng chỉ một vợ tào khang bên cạnh một đời.
Hai nha đang chuyện say sưa, Trương Đại đột nhiên từ phía lưng nhô : "Hai ngươi ở chỗ thầm cái gì? Đại nhân ?"
Hai nha doạ nhảy dựng, xoay , chỉ thấy phía Trương Đại một nam tử mặc y phục sai dịch.
"Đại nhân cùng phu nhân đang ở hành lang bên ."
Trương Đại theo hướng nha chỉ sang, quả nhiên thấy Thẩm Việt cùng Chu Lê ở bên .
dịch từ xa cũng thấy Chu Lê, lúc đưa một phong công văn trong tay cho Trương Đại: "Phu nhân ở nơi đó, tiện qua, nhờ ngươi gọi một nha đưa tới, phòng bên chờ đại nhân trả lời."
Đây là một phong mật hàm mới dịch quán hỏa tốc đưa tới, giống như một loại mật hàm mã hóa, mặc kệ như thế nào, đều nhất định đưa đến tay đại nhân trong thời gian nhanh nhất, xưa nay là như thế.
Trương Đại nhận công văn, tùy ý chỉ định một nha , bảo nàng đưa thư .
Thẩm Việt lúc mới cắt móng chân xong, đang nắm cái giũa, phía đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, đầu , liền thấy một nha tới bên .
Thẩm Việt thấy đến, liền thả cái giũa, bắt đầu mang vớ chân Chu Lê.
Nha tới mặt bọn họ, hành lễ, : "Đại nhân, trong nha môn mới đưa phong công văn tới, để giao cho đại nhân, vị quan gia đang chờ ngài hồi đáp trong phòng bên ."
Thẩm Việt lên nhận công văn, chỉ thấy mặt trái công văn , nhỏ lên sáp ong, khi sáp ong khô thì ấn lên con dấu "Mật".
Ban ngày mới , mỗi ngày Tri phủ xử lý nhiều công văn, công văn đến từ châu huyện phụ thuộc, công văn từ dịch quán mang tới hoặc từ kinh đô hoặc từ tỉnh thành bên phát tới.
Có công văn khá là khẩn cấp, nếu đến lúc còn ở nha môn, thì khi rời nha môn cũng sẽ đưa đến trong phủ xử lý.
Không nghĩ tới ngày đầu tiên thể nhận một mật hàm khẩn cấp, cũng bên trong chuyện gì.
Thẩm Việt xé bao da ở bên ngoài, vốn tưởng rằng bên trong sẽ là việc gì cần xử lý gấp, nhưng hề ngờ rằng, khi xé bao da bên ngoài , bên trong là một phong thư, phong thư đó :
Thương gửi Việt Lang.
Mí mắt Thẩm Việt giật giật, đột nhiên một loại dự cảm .
Hắn mở thư, lấy giấy thư bên trong xem, ba trang giấy bên trong dùng chữ nhỏ xinh lưu loát nên, chỉ một đoạn phía , liền mau mau xếp , tay run run nhét phong thư trong.
Không thể để tức phụ thấy.
Ai ngờ, khi đang lung tung nhét thư, Chu Lê mang giày, tới phía :
"Thương gửi Việt Lang? Ai ?"