Thẩm Việt nhận tin tức quý nhân từ kinh đô tới, sai dịch dù báo cáo là quý nhân nào, nhưng cần nghĩ nhiều, cũng là ai.
Một đường cưỡi ngựa đến phủ nha, nội đường, khắp nơi khác, chỉ thấy một bóng dáng nữ tử váy màu xanh ngọc, bên cạnh nàng còn một nam tử ước chừng hơn bốn mươi tuổi theo, nam tử bôi phấn mặt đến trắng bệch, nhưng cái cằm bên môi một chòm râu, thoạt cực kỳ phù hợp, tựa như đặc biệt cố ý dán lên đó.
Thẩm Việt đến gần, lập tức quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hành lễ: “Khánh Châu tri phủ Thẩm Việt, tham kiến công chúa điện hạ.”
Nữ tử , liền đầu. Trong tay nàng còn cầm một đóa sơn mới hái, yêu kiều khẽ, chỉ là màu sắc sơn quá mức tươi sáng, do da thịt nàng trời sinh quá mức trắng nõn, hai thứ hỗ trợ lẫn , ngược cho gương mặt vẻ tú lệ của nàng thêm chút tái nhợt.
“Việt Lang, lâu gặp.” Nàng nheo mắt phượng .
Thẩm Việt cúi đầu mặt đất, một lời.
Nữ tử chạy đến mặt : “Ngươi mau lên, mau lên.”
Lúc Thẩm Việt mới mở miệng: “Đa tạ công chúa điện hạ.” Nói xong, liền lên.
Nữ tử mặt , khóe mắt đều là ý : “Thế nào, ngờ tới , bản công chúa thể chạy đến Khánh Châu của các ngươi, bất ngờ ?”
Thẩm Việt thấy nàng tới gần, bất động thanh sắc lui về phía một bước: “Không chuyến điện hạ đến đây là vì chuyện gì?”
Nữ tử : “Không chuyện gì a, chỉ là chán trong cung quá buồn, liền chạy ngoài chơi, thuận tiện ghé thăm ngươi.”
Biểu tình mặt Thẩm Việt vẫn như một, một tia ý , bình tĩnh dị thường: “Nói ngủ nghỉ của công chúa an bài thỏa đáng, nếu việc gì, hiện nay đúng thời gian hạ chức*, hạ quan còn về nhà, trong nhà còn già cùng thê tử thai cần chiếu cố.”
*hạ chức: cũng tương tự như hết giờ , tan ca
Nữ tử chút kinh ngạc: “Mang thai? Phu nhân nhà ngươi mang thai?”
Thẩm Việt nhàn nhạt “Vâng” một tiếng.
Nữ tử : “Chúc mừng ngươi a, mang thai mấy tháng , để xem thể ở nơi chờ uống rượu đầy tháng con các ngươi ?”
Thẩm Việt lời , lúc mới ngẩng đầu lên nữ tử: “Không khi nào công chúa hồi cung?”
“Lần ngoài, phụ hoàng ân chuẩn, chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.”
Mí mắt Thẩm Việt giựt giựt, chính lúc , sai dịch chạy , đến gần bên tai gì đó, kinh hãi, tiếp theo liền thi lễ với công chúa: “Điện hạ, trong nhà chuyện quan trọng, cần tức tốc trở về một chuyến, xin thứ tội.”
Nói xong, cũng đợi công chúa trả lời, vội vàng theo sai dịch rời .
Phía truyền đến tiếng eo éo của nam tử trung niên : “Thẩm đại nhân, ngươi cứ như hả? Điện hạ của chúng đây?” Thấy như thế nào Thẩm Việt đều đầu , tiếng trở thành nghiến răng nghiến lợi, “Được lắm Thẩm Việt, ngươi dám đối đãi với điện hạ như , mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà ngươi, thể quan trọng hơn điện hạ của chúng hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-150.html.]
Thẩm Việt sớm chạy còn bóng dáng. Nữ tử giơ tay ngăn cản nam tử đừng nữa: “Hoa công công, Việt Lang , ngươi cứ kêu, cũng .”
Hoa công công về phía công chúa, thấy mặt công chúa tuy rằng còn treo nụ , nhưng đôi mắt phượng xinh , thầm nhiễm một tia mất mát cùng bi thương. Lập tức vẻ việc gì : “Điện hạ, lẽ trong nhà Thẩm đại nhân đích xác việc, chúng vẫn nên về dịch quán , ngày mai đến tìm .”
Công chúa gật gật đầu, hai cuối cùng cũng rời khỏi phủ nha.
Thẩm phủ bên , Trương Đại nôn nóng chờ Thẩm Việt ở cửa, đầu đường bên nửa ngày mà cũng thấy bóng dáng tới lui, lát , Ngưu thị tới cửa xem.
“Thế nào? Đại nhân còn trở về?”
Trương Đại lắc đầu.
Ngưu thị than một tiếng, mắng nhi tử một hồi: “Cái đứa nên , quan sợ là quên sạch tức phụ, A Lê còn đang chờ đây !” Nói xong, liền trong.
Bỗng nhiên, phía truyền đến tiếng một nam tử: “Xin hỏi, nơi là phủ Thẩm Việt Thẩm đại nhân ?”
Ngưu thị tiếng quá quen tai, đầu , thấy bậc thang cửa một nam tử cao lớn đang cõng cái sọt.
Không Vương Hứa thì là ai.
Vương Hứa cũng nhận bà, vội sải hai ba bước chân, bước lên bậc thang: “Ngưu đại nương, thì các thật sự ở nơi a, tìm quá trời khó.”
Ngưu thị cần nhà vội con dâu: “Đi một chút, chúng chuyện, trong nhà hiện tại việc gấp, ngươi tìm chúng chuyện gì a?”
Vương Hứa thấy vẻ mặt Ngưu thị nôn nóng, nhanh chân trong viện, đành theo cùng: “Cũng gì, A Lê thai , ngày thường nuôi bảy tám con gà, đẻ nhiều trứng, một cũng ăn hết, hôm nay lúc tới phủ thành mua chút đồ, nên mang đến cho các .”
Ngưu thị : “Phiền ngươi lo lắng, hiện tại tiếp đón ngươi , ngươi xem trong viện nơi nào thì tùy ý , chờ xử lý xong chuyện sẽ tới tìm ngươi ngay.”
Vương Hứa kinh ngạc : “Trong phủ xảy chuyện gì?”
Ngưu thị : “Cũng gạt ngươi, A Lê đang sinh, đại phu là song thai, vô cùng khó sinh.”
Trong lúc nhất thời Vương Hứa cũng nên vui nên lo lắng, khiếp sợ : “Khó sinh? Chính là vô cùng nguy hiểm? Vậy nếu đại nương chê, xem cần gì , chỉ cần dặn dò là .”
Ngưu thị liếc một cái, chần chờ một lát, nghĩ thầm, nhi tử nhà cũng trở về, chỉ dựa những nha gã sai vặt trong phủ, một đám bà , cũng yên tâm, Vương Hứa gì cũng quen bọn họ, giao tình cũng lâu, thành thật đáng tin cậy. Hơn nữa, từ xa đưa trứng gà tới, phần tâm ý cũng xem thường .
“Ngươi theo .”
Hai chuyện, bao lâu hậu viện. Mới tiến , Vương Hứa liền Chu Lê phát một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Hắn vẫn ngẩn , ngay đó trong lòng căng thẳng.
Ngưu thị : “Ngươi cứ trong viện , xem .”
Vương Hứa gật gật đầu.