CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-01-02 03:08:08
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngưu thị duỗi tay sửa sửa mũ đầu hổ cho cháu gái nhỏ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, : “ , lâu như , bú, nhanh xi tiểu thôi.” Nói xong, liền tính ôm cháu gái qua xi tiểu.

Nào ngờ Thẩm Việt né né sang một bên, đưa hài tử cho bà, còn “dõng dạc” : “Để con.”

Ngưu thị : “Con? Con ?” Chu Lê đang giường cũng hồ nghi qua đây.

Vẻ mặt Thẩm Việt hờ hững: “Không thể học, Trạng Nguyên còn thể thi đậu, xi tiểu hài tử chẳng lẽ học ?”

Ngưu thị: “Vậy , với con a, con vén vạt áo của lên, xuống, cởi tã , đó như vầy……”

Ngưu thị một hồi, Thẩm Việt đều theo. Toàn bộ quá trình đứa nhỏ đều nhắm hai mắt ngủ, phụ nhà nghịch tới nghịch lui, cuối cùng đúng “Tiêu chuẩn tư thế” Ngưu thị yêu cầu.

Một lát ……

“Nương, nàng còn tiểu?”

Ngưu thị : “Gấp cái gì? Nếu con huýt sáo thử xem, tiểu hài tử thích nhất, tiểu hài tử nào cũng đều thích cái .”

Ngay đó Thẩm Việt dẩu môi huýt lên, quả nhiên, chiêu vô cùng hữu dụng, chốc lát tiểu gia hỏa thành sứ mệnh.

Chu Lê về phía Thẩm Việt, thấy hài tử tiểu , còn đang mặc tã cho hài tử, Ngưu thị ở một bên sốt ruột chỉ đạo.

Hắn nhíu mày, tập trung tinh thần, thoạt nhẹ nhàng như lúc sách. Dưới ánh đèn mờ nhạt, trán còn ánh một lớp mồ hôi mỏng.

Thấy chân tay vụng về, Chu Lê rộ lên: “Đường đường Trạng Nguyên lang, tri phủ một châu, vụng về như .”

Thẩm Việt chút quẫn bách mà liếc Chu Lê một cái:

“Phu nhân……”

Chu Lê khúc khích.

Dưới ngọn đèn dầu, huyết sắc mặt nàng còn khôi phục , hiện một loại tái nhợt, rộ lên mang theo vẻ nhu nhược đáng yêu.

Thẩm Việt thấy nàng , cũng tự giác rộ lên.

Chờ đứa lớn cũng ăn uống no đủ, Thẩm Việt cùng Ngưu thị một ôm một đứa qua phòng nhỏ bên cạnh, Chu Lê mới chậm rãi lùi về ổ chăn, nàng sợ chạm đến miệng vết thương, động tác vô cùng cẩn thận.

còn kịp yên, đột nhiên tiểu. Đây thật là…… Chu Lê đành chậm rãi dậy.

Lúc , Thẩm Việt mới trở về, liền thấy Chu Lê đang hoạt động khó khăn giường, vội chạy tới: “Nàng gì, giúp nàng, nàng vẫn còn thương tích trong , đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích.”

Chu Lê : “Chuyện sắp giúp .” Nói xong tính di chuyển tiếp.

Thẩm Việt đè cánh tay nàng : “Có cái gì mà giúp , nàng thử xem.”

Chu Lê: “Ta tiểu.”

Thẩm Việt, “…… Này……” Im lặng, “Cũng thể giúp!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-153.html.]

“Hả?”

Chu Lê nhất thời phản ứng kịp, nhưng nhanh, nàng liền Thẩm Việt “giúp” là chỉ cái gì.

Dựa kinh nghiệm mới xi hài tử tiểu.

Chu Lê hổ chịu nổi: “Đừng huýt sáo nữa……”

Thẩm Việt , tiếng huýt sáo càng tăng lên.

Thôi .

Chu Lê bất đắc dĩ, dùng tay che mặt .

Thẩm Việt vốn dĩ luyện võ, sức lực lớn, ôm Chu Lê tới lui như thường. Động tác cực chậm cực nhẹ, bộ quá trình Chu Lê cư nhiên cũng cảm nhận đau đớn từ miệng vết thương.

Chờ hết thảy kết thúc, Thẩm Việt đặt trong ổ chăn, đắp chăn cho nàng, mang bô tiểu ngoài, đổ xong trở về mới bò lên giường, bên cạnh Chu Lê, nghiêng đối mặt với nàng.

Thấy Chu Lê lấy một bàn tay khỏi chăn, theo bản năng liền duỗi tay nắm lấy: “Nóng ?”

Chu Lê lắc đầu: “Không nóng, chỉ là đưa tay ngoài một chút.”

Một lát , thấy Thẩm Việt còn chằm chằm nàng, khỏi hỏi: “Còn ngủ? Nhìn gì?”

Thẩm Việt đột nhiên dậy, cúi hôn xuống mặt nàng.

“Chàng gì a?” Chu Lê kinh ngạc .

“Phu nhân, vất vả.” Nói xong xuống, dựa đầu cổ Chu Lê, “Chúng ngủ .”

Chu Lê “Ừm” một tiếng, cũng nhắm mắt .

Ban đêm Ngưu thị cùng Trương thẩm ôm hài tử đây b.ú hai , mỗi Chu Lê đều mơ mơ màng màng, giường cho b.ú xong nặng nề ngủ tiếp, cho đến khi mặt trời lên cao ngày hôm .

Cho đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa sổ chiếu phòng, một sợi nắng rơi xuống má nàng, nàng cảm thấy một trận ấm áp, mới từ từ tỉnh .

Nàng vốn dĩ nghiêng hướng ngoài giường, mở mắt, là thể thấy cảnh tượng trong phòng.

Lúc bộ phòng đều chìm trong nắng sớm, mặt đất, vật dụng trong phòng, đều rải rác ánh sáng loang lổ. Thẩm Việt đang chắp tay lưng dạo bước trong phòng, ngón tay kẹp một cây bút lông, tựa hồ còn phát hiện nàng tỉnh.

Nàng cũng lên tiếng, cứ như qua . Cũng tự nhiên , giống bóng ma đang đảo quanh trong phòng.

Đi , bỗng nhiên giơ tay gõ trán một cái, đó hai ba bước chạy đến án thư bên cửa sổ, cũng xuống, cứ như bò lên vài nét bút, đó bắt đầu “bóng ma”.

Sau khi lặp lặp mấy như , rốt cuộc dừng , đôi tay chống án thư, cúi đầu cái gì đó , ném bút trong tay , cầm tờ giấy từ án thư lên, giơ thẳng qua đỉnh đầu. Tiếp theo ngửa đầu tờ giấy , tựa hồ như đang thưởng thức thư pháp gì đó ở mặt tờ giấy.

Trên giấy chi chít chữ, Chu Lê qua, tờ giấy lúc ở chỗ mặt trời chiếu thẳng , xem rõ.

Phỏng chừng là “Thưởng thức” đủ , thả tờ giấy trở về, đó bắt đầu duỗi cơ , nâng nâng hai tay, vặn vặn vòng eo, đá đá chân, giống như hưng phấn đến nỗi đánh tư thế một bộ quyền.

Chu Lê chút ngốc lăng, mới sáng sớm, ?

“Chàng đang ?” Chu Lê khỏi hỏi.

Loading...