CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-01-02 03:31:10
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thì là như thế, đây là chuyện thương tâm nhà , Chu Lê cũng hỏi nhiều, một mẫu mất hài tử, là chuyện đau đớn tâm can đến cỡ nào a. Nếu là nàng, chỉ sợ ngay cả dũng khí sống cũng .

Tới ngày hôm , vị Liễu Lâm đại nhân quả nhiên mang cả gia đình tới quán cơm món hầm của Chu Lê.

Hôm nay Chu Lê vẫn luôn ở trong tiệm, thấy tới, đích nghênh đón một sương phòng ở hậu viện.

Gọi tiểu nhị mang lạnh nàng mới lên đây, còn nàng thì ở tại sương phòng giúp bọn họ gọi món ăn.

Chu Lê một vòng trong sương phòng, Liễu Lâm đồng loạt giới thiệu cho nàng, cha cùng , cùng với một đôi hài tử. Người bên cạnh mẫu , còn là một phụ nhân trung niên tầm 40 tuổi thoạt vô cùng ốm yếu, đó là dì .

Dì họ Chu, cùng họ với Chu Lê. Có lẽ do hôm qua đây bà thất lạc hài tử, nên Chu Lê khỏi bà nhiều thêm vài .

Trong lúc nhất thời mà cảm thấy chút quen mắt.

Chờ ghi xong món ăn khỏi sương phòng, nàng mới nhớ tới, đây là thẩm thẩm đây dừng chân ở cửa hàng ?

Nói đến cũng lạ vô cùng, bất quá chỉ là phút chốc vội vàng, nhưng Chu Lê còn nhớ rõ bộ dáng bà.

 

Có lẽ là bởi vì lúc khi bà bảng hiệu treo cửa hàng nhà , ánh mắt quá mức giống thường.

Trong mắt một chút ảm đạm.

Chu Lê nhà bếp cùng chưởng bếp món ăn khách đặt, bên trong sương phòng, Liễu Lâm đang khuyên Chu thị uống lạnh.

"Dì, mau nếm thử , lạnh uống còn ngon hơn lạnh ở Quảng Đô đấy!"

Ba năm đây Chu thị vẫn luôn theo trượng phu buôn bán ở Quảng Đô, lạnh bên nổi danh. Không bà khoa trương, cả đời bà cũng qua ít địa phương, các loại nóng lạnh từng uống trăm loại cũng 90 loại. Bà thật đúng là từng uống loại lạnh nào còn ngon hơn cả Quảng Đô.

Bà vốn bao nhiêu hứng thú với thức ăn, nhưng cháu trai như , bà cũng nâng ly lên nhấp một ngụm.

Ngụm nước màu nâu chuyển quanh đầu lưỡi, đôi mắt Chu thị tức khắc sáng ngời, nâng lên uống thêm hai hớp to.

Cuối cùng buông ly, dùng khăn lau khóe môi gật đầu: "Ừm, sảng khoái giải khát, xác thực còn ngon hơn lạnh Quảng Đô."

Liễu Lâm : "Đây chính là do A Lê, chủ quán tự nấu, tay nghề nàng , đoán dì nhất định sẽ thích."

Được cháu trai nhắc nhở, mới nhớ cô nương giúp bọn họ gọi món ở sương phòng, gọi là A Lê.

Cùng tên với nữ nhi khổ của bà.

Không khỏi hỏi: "Chủ quán A Lê năm nay bao lớn , cũng chỉ tầm hai mươi, quá trẻ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-170.html.]

Liễu Lâm gật gật đầu: "Ừm, Thẩm đại nhân , phu nhân nhà tựa hồ cũng 21."

"Thẩm đại nhân?"

"Ừm, A Lê là phu nhân của tri phủ Thẩm đại nhân chúng ."

Lời , ở đây đều chút kinh ngạc. Thứ nhất là kinh ngạc với phận A Lê, thứ hai là kinh ngạc vì, nàng phận như , cư nhiên còn xuất đầu lộ diện ngoài buôn bán, nên ở nhà giúp chồng, dạy con, hưởng phúc ?

Khi đang kinh ngạc, Chu thị chậm rãi gật gật đầu, ngữ khí đầy ý : "Thẩm đại nhân thật sáng suốt, vị Thẩm phu nhân cũng là nữ tử ý tưởng." Bà vẫn luôn buôn bán cùng trượng phu, ở bên ngoài học nhiều thứ, nên càng cảm thấy nữ tử cần ý nghĩ cùng sự nghiệp của .

Không khỏi xem trọng A Lê cô nương thêm vài phần, đồng thời nghĩ đến tuổi nàng, 21 tuổi, nếu nữ nhi của bà còn sống, cũng là tuổi tác như .

Chỉ chốc lát , liền tiểu nhị mang món ăn tới, một chậu lớn món hầm, đặt mấy thứ rau xào bưng lên bàn.

Liễu Lâm kêu động đũa, đặc biệt là dì, bình thường bà ăn uống , còn dậy cố ý gắp đồ ăn cho dì.

Chu thị vốn thật sự ăn uống, nhưng hương vị cay sảng khoái của món hầm, cộng thêm cháu trai tự gắp đồ ăn cho bà, nên miễn cưỡng cầm đũa lên, kẹp một miếng đậu hủ nhỏ bỏ miệng.

Vào miệng là một hương vị nồng đậm, chờ nhai một chút, vị cay bắt đầu kích thích đầu lưỡi, đánh thức đầu lưỡi say ngủ từ lâu, bên ngoài đậu hủ còn dính một lớp mè trắng, cắn xong môi răng còn giữ mùi.

Đầu lưỡi của bà mất cảm giác bao nhiêu năm, đây là đầu tiên cảm giác vui sướng tràn trề như .

Bất chợt gật đầu: "Ừhm, ăn ngon." Tiếp theo, bắt đầu chủ động đưa đũa gắp đồ ăn.

Liễu Lâm thấy dì cuối cùng chút ăn uống, khỏi vui mừng .

Trương thẩm vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Chu thị kích động đến sắp tiếng. Phu nhân nhà bọn họ đối với phương diện đồ ăn, ít khi nhiệt tình như ! Xem quán cơm món hầm thật sự ăn ngon. Bà chủ quán cùng tên với nữ nhi mất tích của phu nhân, thật đúng là duyên phận.

Quả nhiên, từ ngày , lâu lâu Chu thị liền tới tiệm ăn một , Chu Lê cơ hồ mỗi ngày đều sẽ tới tiệm kiểm tra, hai luôn thể gặp , thường xuyên qua , hai dần dần hiểu .

Nói quen thuộc thì đến, chỉ là mỗi gặp mặt sẽ hàn huyên vài câu thôi, cũng thâm giao.

Chu Lê cũng chút hiểu với bà, nhà Chu thị ở tại thành tây, trong nhà vải vóc cùng buôn bán trang phục, nhà bọn họ buôn bán lớn, ở bộ vùng phương nam đều cửa hàng, hai năm trượng phu mất, gia nghiệp to lớn như bây giờ do trưởng tử của bà lo liệu.

Đối với chuyện bà lạc nữ nhi, Chu Lê vẫn là ngọn nguồn từ miệng bà tử hầu hạ bên cạnh bà.

Chu thị khi còn trẻ quen một nam tử cùng trấn, hai yêu , nhưng nhà trai đồng ý, cảm thấy Chu thị chẳng qua là cô nương nhà quê nghèo khó, nhà bọn họ buôn bán, gia cảnh hai cách xa, cũng thích hợp ở bên . Thậm chí khi nhi tử thích nha đầu nhà nghèo,

nhanh chóng tìm cửa hôn sự môn đăng hộ đối cho nhi tử.

Nam tử đồng ý, lập tức rời khỏi nhà, đưa Chu thị rời khỏi trấn nhỏ của bọn họ. Hai tự định chung , kết phu thê.

Sau thành , hai vợ chồng sống ở một nơi thôn quê, vô cùng túng quẫn, nam tử quyết định buôn bán.

Gia đình nam tử đó buôn bán, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, phương hướng ăn tự nhiên rõ ràng, bởi , nhanh, cửa hàng vải vóc của bọn họ khai trương.

Nam tử kinh doanh, cửa hàng vải vóc phát triển ngừng, ở thời điểm như , Chu thị thai, hai vợ chồng cao hứng vô cùng, ngày trôi qua thật là càng ngày càng .

Loading...