Lý thị nâng mặt nàng dậy, lau nước mắt cho nàng: "Đứa nhỏ ngốc , trượng phu con là bệnh, đêm tân hôn đầu tiên dọa đến con, kỳ thật nương với con a, nam nữ ở một chỗ sinh hoạt, kỳ thật là một việc "
Chu Lê nữa ôm lấy bà, bắt đầu nũng: "Nương đừng khuyên con, A Lê tâm tư tái giá, A Lê chỉ sống cùng nương."
Lý thị bất đắc dĩ rộ lên: "Thôi , nương mặc kệ con, nhưng nếu con ái mộ nam tử nào, tiên cùng nương, nương xem xét con."
"Con nương, hiện tại con vẫn nên nấu cơm ăn ."
Chu Lê nhồi bột, Lý thị trong chốc lát, lắc đầu than một tiếng, xoay sân viện lấy chổi quét rác
Chu Lê nhồi xong bột, nước trong nồi nóng, nàng liền cầm lấy một cây trúc tước thành d.a.o trúc hình trăng non bắt đầu cắt mì. Bột mì như từng con cá vượt qua Long Môn nhảy nước sôi.
Chờ cắt xong bột, đậy nắp nồi nấu. Chu Lê nắp nồi nóng hôi hổi , một lát ngây .
Nhớ tới lời nương mới , tái giá? Sinh sống cùng nam nhân khác? Vậy rốt cuộc là dạng cảm thụ gì? Nàng nghĩ như thế nào đều cảm thấy đáng sợ. Ngày thường cùng lao động giỡn còn đỡ, nhưng nếu tới ban đêm tắt đèn lên giường......
Trong đầu nàng lập tức nhảy đêm động phòng hoa chúc nhiều năm ......
Có ai mà thích sống những ngày tháng yêu thương như ? Chỉ là vận mệnh nàng bất hạnh từ nhỏ, đời của nàng vô duyên cùng những ngày như
Ăn cơm xong, trời còn tối hẳn, Chu Lê liền đến mảnh sân nhà cách đó xa hái rau củ, cà tím nhà bọn họ trồng sớm lớn hẳn
Khi nàng tới, vặn thấy trong đất bên cạnh cũng việc.
Là nữ tử trong nhiều lắm ở Chu gia thôn mà nàng coi như bạn
"Đào Hoa, ngươi cũng hái rau !"
Đào Hoa thấy là Chu Lê, đáp: " ."
Hai hiếm khi cơ hội xuống tán gẫu, hôm nay thật cũng đang rảnh rỗi.
Chờ bọn họ hái xong rau quả, liền đống cỏ khô bên cạnh hoàng hôn tán gẫu
Nam nhân Đào Hoa năm chết, cũng là một quả phụ, bất quá nàng may mắn hơn Chu Lê, trượng phu để cho nàng một đứa con trai.
Đào Hoa thấy Vương Hứa một vài , đôi khi cũng đến cửa nhà Chu Lê, nhưng chỉ đơn thuần ở chỗ đó trong chốc lát, đó rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-30.html.]
Trò chuyện một hồi, nàng liền thuận miệng hỏi: "A Lê, ngươi nghĩ tới tái giá ?"
Chu Lê kinh ngạc nàng, hôm nay , bà bà cũng hỏi, Đào Hoa cũng hỏi: "Không , nam nhân chỗ nào chứ?"
Đào Hoa : "Nam nhân vẫn chỗ lợi, trong nhà nhiều nam nhân, chút việc nặng việc khó đều , tới ban đêm a, còn thể hầu hạ ngươi."
Chu Lê khiếp sợ Đào Hoa.
Đào Hoa : "Sao, hiểu ?" Nàng nghĩ nghĩ, Chu Lê hẳn là đích xác hiểu, rốt cuộc do nam nhân nàng c.h.ế.t sớm.
"Không hiểu cho ngươi , chúng đều còn trẻ, còn ngày tháng dài cần trôi qua, nếu thể gặp thương ngươi, ngươi thể suy xét thử xem."
Chu Lê lời nào, cầm nhánh cỏ đuôi chó chơi đùa
Đào Hoa thấy biểu tình của nàng, đơn thuần như cô nương xuất các, nhịn liền nhắc nhở nàng: "Ta thương, nhưng chỉ là trong ngày thường. Còn ban đêm."
Chu Lê lập tức hiểu lời nàng , dỗi : "Ngươi nha đầu c.h.ế.t tiệt , thật hổ, còn những thứ ."
Đào Hoa thần bí để sát nàng: "Ta cho ngươi một bí mật của , ngươi nam tử độc ở cuối thôn ? Ta với ...... Hắn đến nhà chồng đề cập tới hôn sự, ở rể, bà bà cũng đáp ứng ."
"A?" Chu Lê khiếp sợ thôi, " tuổi tác nhỏ a, ước chừng còn lớn hơn ngươi mười mấy tuổi ! Lại thêm vài tuổi, đều thể cha ngươi."
Đào Hoa để bụng, : "Lớn tuổi cũng , lớn tuổi chỗ của lớn tuổi, cảm thấy cùng với cũng khá khoái nhạc, thương như thế nào." Nói, ngượng ngùng cúi đầu.
Chu Lê vốn hiểu sai, mà trong chớp mắt khi Đào Hoa cúi đầu , nàng nghĩ sai lệch. Nàng cách nào bình tĩnh tiếp, sắp lên. Lại Đào Hoa kéo lấy.
Thấy Chu Lê bộ dạng hổ bực bội, Đào Hoa lập tức càng chọc nàng: "Ngươi a, ngươi là hưởng thụ, với ngươi, ngươi đừng tuổi tác lớn, nhưng chỗ của tuổi tác lớn. Ta coi Vương Hứa thích ngươi , cũng cường tráng, cho dù lớn hơn nữa, ngươi ngại thì cứ suy xét"
Mặt Chu Lê đỏ lên một mảnh: "Đào Hoa, ngươi nữa thật đó."
Đào Hoa xin tha: "Được , , bất quá, hỏi ngươi một vấn đề, thiệt tình thực lòng hỏi."
"Ngươi hỏi ."
"Ngươi gặp một nam tử, cho lòng ngươi tựa như nai con chạy loạn ?"
Chu Lê giật về phía nàng.
Chính lúc , đống cỏ khô qua. Là Thẩm Việt, Thẩm Việt tiếng Chu Lê, vốn định dừng chân, chỉ là khi tới vấn đề , chân liền dừng suy nghĩ của