“Tam thúc! Tam thúc!”
Âm thanh nữ tử như nhịp trống dồn dập sân thi đấu, thúc giục giường dậy, nhưng bởi vì quá mức kinh hoảng, Thẩm Việt quên kéo chăn , cả cùng chăn đều lăn đến xuống giường, chật vật chịu nổi
Tiếng gọi bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục. Thẩm Việt chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
A Lê hơn nửa đêm chạy tới, mà còn.... lớn tiếng như thế. Đây....chỉ sợ láng giềng đều đánh thức hết
Thẩm Việt rối loạn đá bọc chăn lung tung, dường như bay vọt đến mở cửa khỏi phòng, vọt tới trong sân, kéo then cửa, kéo cửa . Đầu tiên ập chính là một mùi rượu dày đặc, ngay đó, chính là một cô nương ngây ngô
“Tam thúc, cuối cùng thúc tới!” Sóng mắt nàng mê ly, mang theo ý say rượu .
“A Lê ngươi uống rượu?” Thẩm Việt nhíu mày, một tay kéo trong, nhanh chóng khép cửa .
Chu Lê một bước , ba bước lảo đảo, lắc lư trong sân của , thường thường phát tiếng khanh khách ngây ngô
Thẩm Việt xem , giờ phút A Lê cùng với nàng lúc ngày thường, quả thực khác biệt như hai .
“A Lê, trễ như thế, ngươi tới tìm tam thúc chuyện gì quan trọng ?” Cho dù đoán chừng nàng , nhưng vẫn trịnh trọng hỏi.
Chu Lê trả lời, nghiêng ngả lảo đảo tới cây cam giữa sân, hướng về cây cam gọi một tiếng “Tam thúc”, đó vươn hai tay ôm lấy cây.
Thẩm Việt kinh ngạc một chút, nhanh chóng qua: “A Lê, ngươi gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-49.html.]
Chu Lê nhắm hai mắt, chu môi lên say , hai má nhiễm hồng, đầu gối cây, bộ dáng ngoan ngoan gọi: “Tam thúc……”
Thẩm Việt trầm mặc, vẫn vươn tay vỗ vỗ đầu vai nàng: “A Lê, đó là cây.”
Chu Lê mơ mơ màng màng mở mắt , vật đang ôm, về kiều môi nhếch lên, “Là cây a……” Lại về phía Thẩm Việt, “Ngươi mới là tam thúc?” Thẩm Việt sắc mặt yên lặng: “Ừhm.”
Ngay đó, liền thấy Chu Lê bắt ngược hai tay , cũng , dẩu cái miệng nhỏ cau mày, một bộ dáng ủy khuất tức giận: “Tam thúc, thúc cũng giống các nam nhân khác ?”
Trong lòng Thẩm Việt nhảy dựng, những giống nam nhân khác, thậm chí càng bệnh hơn……
“A Lê, ngươi uống nhiều.” Hắn lảng tránh vấn đề của nàng, đỡ lấy lung lay sắp đổ của nàng
“Tam thúc, kỳ thật vốn đang uống rượu, nhưng bỗng nhiên lòng giọng bảo tới tìm thúc, nhất định giải thích rõ ràng với thúc.”
Thân thể Thẩm Việt bắt đầu đổ mồ hôi, cô nương mềm ấm bởi vì thẳng , vẫn luôn cọ cọ , cọ đến tâm can run loạn
“Giải thích cái gì?” Hắn nén giọng, hỏi.
Chu Lê , trong mắt Thẩm Việt liền chiếu một gương mặt kiều mị phấn nộn
“Tam thúc, là quả phụ, cũng luôn ở lưng nghị luận , chỉ cần đến gần nam tử khác một chút, đều thể truyền một hai câu ô ngôn uế ngữ. Chỉ là đó, đó ở miếu hoang, thật sự …… Nam nhân chiếm tiện nghi của , lúc A Lê cầm giá cắm nến, chỉ cần dám gần, liền thọc c.h.ế.t !”
Nói , nghĩ tới giấc mộng ban ngày khi ở cửa nhà Thẩm Việt: “Chỉ là sức lực thật lớn, ô ô ô, tam thúc, vì thúc tới a? Thúc tới cứu A Lê? Có thúc chán ghét A Lê ?”