CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-12-31 08:40:20
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Lê trở trong tiệm, bằng tốc độ nhanh nhất đóng cửa tiệm , chạy tới phòng ở hậu viện, bàn trang điểm.
Gương đồng chiếu một khuôn mặt ửng đỏ, cùng một đôi mắt hạnh đầy thủy quang, nữ tử khẽ nhếch môi thở, n.g.ự.c phập phồng đến nỗi mắt thường thể thấy , đại khái là do chạy trốn quá vội vàng gây .
Nàng vươn tay xoa xoa thái dương, xúc cảm ôn nhuận phảng phất như vẫn còn đọng da.
Thật là môi tam thúc ? Có nàng ảo giác ?
Nàng cẩn thận nhớ tình hình ngõ nhỏ một , càng nghĩ càng khô nóng, trong lòng phảng phất như một ngọn núi lửa, chuẩn phun trào. Nàng thật sự chịu nổi, đầu chôn bàn trang điểm, lâu đó cũng ngước lên.
Cho đến khi bên ngoài mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, nàng mới hòa hoãn, nỗ lực ngẩng đầu. Hoa Bạch Quyên gắn đầu đột nhiên rơi xuống , nàng duỗi tay mân mê cánh hoa, rũ mắt , nỗi lòng bình phục , lý trí dần dần trở về.
Nàng quên, nàng là vợ, là quả phụ của , bởi vì cái va chạm tính là hôn , cư nhiên ở chỗ lâu như . Tam thúc dù cũng là nam tử, ngày , nhất định thể phát sinh chuyện như nữa. Nếu khác thấy, tổn hại thanh danh nàng cả, nhưng tam thúc cần lấy công danh, danh tiết cũng như sinh mệnh.
Đóa Bạch Quyên một nữa gắn lên tóc đen, Đứng dậy, đốt một ngọn đèn dầu, thời tiết tối nay oi bức, ép tới thở nổi. Nàng sớm lấy nước, vắt khăn rửa mặt, lau chỗ thái dương nhiều hơn mấy .
Sau đó đến giường, buộc suy nghĩ đến chuyện thi đấu trù nghệ. Thịt kho đầu sư tử, rau trộn tam ti, canh nấm dại.
Cho tới nay, nguyên liệu thi đấu đều do dự thi tự chuẩn , cùng ngày thi đấu bắt đầu nấu nướng tại hiện trường. Chu Lê suy tính trong đầu cách của ba món
Hai món ăn còn tính thuận lợi, nhưng khi tới món thứ ba, canh nấm dại, thấy khó khăn.
Nấm dại? Xem ngày mai nhờ bà bà xem cửa hàng, nàng cần trong núi hái nấm dại
Nhớ tới thực đơn, nàng dậy mở tờ giấy đối đèn kỹ, những nét bút màu đen đó, kỳ thật nàng xem hiểu. hiện giờ chỉ là tại đêm hè khô nóng lấy một chút, cũng lâu lắm, nàng gắp , đặt bên gối, một nữa trở về, nhắm mắt , ngủ.
Mà cách vách tường, Thẩm Việt sớm ngủ, chỉ là lúc nửa đêm, gặp một giấc mộng. Một giấc mộng hoang đường
Mộng tiếp diễn một màn lúc chạng vạng, khác biệt chính là Chu Lê rời .
Bờ môi của vô ý thức cọ qua thái dương Chu Lê, hai bên kinh hoảng bốn mắt , một hồi giằng co thật lâu, Thẩm Việt cư nhiên vươn một bàn tay tới, giữ cái ót Chu Lê, đó, cúi hôn xuống.
Trong mộng cũng cảm thấy nụ hôn chân thật, nhưng cam nguyện trầm mê, cánh môi mềm ấm gắt gao tương giao, thậm chí theo bản năng còn chậm chạm mút sâu, hơn nữa, cư nhiên còn cạy hàm răng đối phương , đưa đầu lưỡi của tiến sâu chỗ thấm ướt……
Không hôn bao lâu, hôn đến khi hoàng hôn phai màu, hôn đến lúc trong đầu đột nhiên lóe lên một trận bạch quang.
Vừa mở mắt, cảnh trong mơ như thủy triều rút, màn đêm bao phủ, mắt tập quen với bóng tối, một lát mờ mịt, ngay đó là hối hận tự trách.
Trời còn sáng, rời khỏi giường, tịnh phòng, đổ một thùng nước lạnh lớn, đó cởi y phục, ngâm bộ cơ thể trong nước lạnh
Cho dù là mùa hè, nước hơn nửa đêm cũng lạnh băng thấm . Chính là bất quá khi mới nước, cả run rẩy, chờ khi thích ứng, thật lâu thật lâu , cũng lên.
Lần thứ hai, Thẩm Việt thống khổ thôi. Hắn vì cái gì biến thành như ? Hắn tự hỏi hết đến khác, nhưng chung quy đều đáp án khác, cho một giải thích duy nhất, đó chính là, thật sự bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-61.html.]
Hắn rõ ràng là trưởng bối A Lê
Khi trời còn sáng, mùa hạ đổ xuống trận mưa, mưa rơi cực kỳ lớn, phảng phất như ai chọc trời thủng một lỗ to, mưa to che trời lấp đất theo đó bao phủ xuống, khí nóng ban nãy kéo mất tăm, thế chính là một hồi lạnh lẽo.
Cả Thẩm Việt sớm lạnh đến c.h.ế.t lặng, mưa to gõ song cửa sổ, dần dần khôi phục một chút thần trí ngày thường. Mưa lớn như , nên xuất phát học viện sớm
Đứng dậy lau nước, đổi bộ xiêm y khác, từ trong phòng cầm cây dù mỡ lợn, cửa.
Chu Lê cũng trận mưa to đánh thức, nàng tỉnh dậy, mở cửa phòng chuẩn ngoài, một trận gió lạnh cuốn theo mưa bay bên trong cửa, nháy mắt in lên xiêm y nàng vô đóa thủy mai. Nàng ở phòng trong, sắc trời tối tăm than một tiếng, còn sáng nay núi hái nấm dại. Hiện tại chỉ sợ ngay cả cửa cũng .
Nàng đón gió bước khỏi phòng, nép theo mái hiên đến cửa hàng phía , mở cửa tiệm, liền thấy một ngây ngốc bên ngoài, Chu Lê kinh ngạc một phen, ngẩng đầu qua, là Vương Hứa.
Vương Hứa ướt đẫm cả , thấy Chu Lê liền nhếch miệng rộ lên.
Chu Lê nhanh chóng để Vương Hứa tiệm nội: “Mau mau , ở cửa a, y phục đều ướt hết .”
Vương Hứa : “Trời mưa việc, nên nghĩ đến trấn xem chỗ của việc gì cần giúp ”
Chu Lê để xuống, rót một ly nước ấm đây: “Đổ cơn mưa lớn như , buôn bán cũng , thể bận gì chứ?”
Đối với câu hỏi ngược của Chu Lê, Vương Hứa chỉ , nhận nước trong tay nàng uống cạn
Giống như lời Chu Lê , kế tiếp một khách nào quán. Vương Hứa cũng , chỉ ở nơi đó uống nước, uống hết hai ba ly.
Chu Lê ở trong quầy hàng, cầm chổi lông gà phủi bụi, Vương Hứa thường thường từ mép ly liếc mắt một cái, là thể thấy ảnh Chu Lê bận rộn, về phía tóc nàng, phát hiện hôm nay nàng mang cây trâm hoa lê tặng
Tức khắc chút mất mát.
Hắn thấy Chu Lê rướn , duỗi dài tay phủi bụi ngăn tủ cao cao quầy, mặt mấy thứ chai lọ vại bình, kết quả một khi chạm , liền một cái bình lung lay sắp đổ.
Vương Hứa nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy bình một phen. Cùng lúc đó, Chu Lê cho rằng bình rơi xuống, bản năng tránh ngoài một bước, đụng một bức tường
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy một cánh tay vắt qua đỉnh đầu , một bàn tay to đang đỡ cái bình nghiêng
Chu Lê theo bản năng , vặn mặt đối mặt cùng Vương Hứa, chỗ trong quầy hàng lớn, lúc cách hai gần trong gang tấc.
Vừa lúc , Thẩm Việt cầm ô từ đường ngang qua, theo thói quen liếc mắt một cái bên trong tiệm, đúng lúc thấy một màn .
Ánh mắt màn mưa tối đen, vội vàng thu hồi tầm mắt, bước nhanh rời . Hắn nên trở về lấy sách, hôm nay dạy khóa khác hơn ? Vì cái gì trở về lấy?
Chu Lê tất nhiên là thấy bóng dáng Thẩm Việt chợt lóe qua, nàng nhấc đầu, liền thấy Vương Hứa đang chằm chằm, bên tai phiếm hồng, ánh mắt sáng quắc.
Nhìn đến nàng cực kỳ tự nhiên, vội cúi thấp chui ngoài từ cánh tay