CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-12-31 08:51:11
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vành tai Thẩm Việt đỏ lên, vẻ mờ mịt, cúi đầu , dùng cái tay băng chắc chắn, chỉ chỉ mảnh màu vàng nhạt vạt áo: "Cái ?"
Chu Lê cắn môi gật đầu.
Thẩm Việt cúi đầu lấy khăn, thử vài , tay tiện. Chu Lê với tay đến vạt áo , nhẹ nhàng rút khăn tay .
Thẩm Việt nghĩ sẵn trong đầu: "Hai ngày Ngư nương tới, nhặt khăn ở trong phòng, còn tưởng rằng là của nàng. Nếu của ngươi, ngươi lấy về thôi."
Chu Lê cũng từ chỗ nào toát một trận thẹn thùng, niết khăn tay lòng bàn tay.
Thẩm Việt khăn , chút nỡ. nỡ thì như thế nào, chung quy là đồ của , vốn nên trả từ sớm
Hai lúng lúng túng trong chốc lát, Chu Lê nhớ tới việc đưa cơm: "Sáng ngày mai sẽ tới sớm một chút, mới mở cửa hàng."
Thẩm Việt : "Vất vả A Lê."
Chu Lê lắc đầu: "Không vất vả, tam thúc tiện, ở gần như , cũng nên chiếu ứng thúc."
Nói cáo từ, Chu Lê mới trở về.
Ngồi ở trong viện nhà , đêm tối mờ miện cưỡng lắm mới thể rõ vật, Chu Lê đặt khăn tay xoài đầu gối, cẩn thận , trong chốc lát , ngẩng đầu cây cam tường phía Bắc
Cũng buổi tối rửa mặt, y phục . Nàng đột nhiên cảm thấy Thẩm Việt thật sự thiếu một chăm sóc
Tốt nhất là một nữ nhân, mới hương vị gia đình. Nhìn viện của , nhà bếp, mùi khói bếp, quá quạnh quẽ
Bỗng nhiên nhớ tới vị biểu của , cô nương tính tình như thế nào, giống hài tử trưởng thành, cũng thể chăm sóc
Nếu ngày tam thúc thật thành , cưới cô nương , thật thể tưởng tượng sinh hoạt của bọn họ khi thành là cái dạng gì
Chỉ là, ngươi khi suy nghĩ việc chi? Tam thúc thành thành , liên can gì đến ngươi
Đột nhiên cảm thấy thú vị, liền rửa mặt trở về phòng.
Trời còn sáng Chu Lê bò dậy. Nàng nhà bếp, vò gạo, ngâm gạo. Lại cắt nấm hương, băm thịt, gói bánh bao nhân thịt cùng nấm hương. Rồi nấu một nồi cháo rau xanh, đổ hai chén, xếp hộp đồ ăn, cửa.
Người trong viện bên cạnh sớm mùi thức ăn đánh thức. Hắn , đó nhất định là Chu Lê đang thức ăn. Chỉ là thăm dò sắc trời ngoài phòng, sáng hẳn
Chu Lê thức dậy quá sớm! Thẩm Việt gần như phát hiện nhíu mày.
Khi tiếng đập cửa vang lên, khóe miệng bất chợt giương lên, kiềm chế hưng phấn, kéo cái chân thương chạy chút gấp, mở cửa.
Cửa mở, nữ tử ôm hộp đồ ăn cong mắt hạnh , cũng tự giác .
Hai xuống trong viện, Chu Lê lấy bánh bao cùng cháo : "Tam thúc ăn sáng"
Thẩm Việt liền lấy chiếc đũa, thử nửa ngày, phát hiện lấy , từ bỏ, lấy cái muỗng trong chén cháo, vẫn thất bại, đơn giản cúi đầu xuống hút một ngụm cháo, định duỗi tay lấy bánh bao.
Chu Lê thấy thế, do dự một lát, vẫn hạ quyết tâm : "Tam thúc, bằng để cho đút thúc ."
Thẩm Việt vội : "Không cần, ngươi xem, thể." Nói, ý bảo xem bánh bao trong tay
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-67.html.]
Nào , nhoáng lên, bánh bao rớt xuống bàn.
Chu Lê nhẹ nhàng thở dài, cái mà kêu thể?
"Tam thúc, nơi ngoài, vẫn để A Lê đút thúc ." Nói, lên, kẹp một cái bánh bao, chấp nhận cự tuyệt đưa tới bên miệng Thẩm Việt.
Thẩm Việt sửng sốt, quên chuyện, cũng há mồm cắn bánh bao.
Chu Lê thấy ngốc, cũng trong lòng băn khoăn, liền : "Tam thúc, ăn , chúng ăn xong nhanh chút, A Lê mới thể trở về mở cửa hàng, miễn cho khác sinh nghi ngờ."
Thẩm Việt khác nàng là ai, là Vương Hứa, Vương Hứa lâu lâu sẽ tới tiệm của nàng, hoặc mua đậu hoa, hoặc phụ giúp, tóm nhiều lý do để cửa hàng. Không giống , bất kỳ lý do nào để
Nghĩ đến , đầu óc nóng lên, cũng chống đẩy nữa, há mồm cắn một miệng bánh bao.
Ăn ngon thật, so với đường bán còn ngon hơn. Thẩm Việt cảm thấy, mỗi ăn thức ăn A Lê , trong lòng đều một loại cảm giác thỏa mãn, tựa như khi còn nhỏ trong nhà nghèo, đường ăn, ngẫu nhiên một viên ngậm trong miệng, thể ngọt hết cả tuổi thơ của . Hắn thật hy vọng, mỗi ngày đều thể ăn bánh bao như
Chỉ là, điều đối với mà , là một loại hy vọng xa vời. Hắn thể hiểu rõ hơn nữa
Ăn cơm xong, Chu Lê dọn dẹp, , Thẩm Việt lên đưa tiễn, ngờ chân lảo đảo một cái, Chu Lê thấy tình hình liền đỡ một phen, chạm thể , chút kinh ngạc. Sao chút nóng?
Chu Lê nhíu mày, theo bản năng duỗi tay xoa trán , giống như lồng hấp bánh bao: "Tam thúc, thúc bệnh?"
Có lẽ do quá nóng, còn tay Chu Lê lạnh lạnh, đặt ở trán, giống như khối nhuyễn ngọc, thư thái thôi. Thẩm Việt trố mắt nàng, nàng hỏi chuyện.
Chu Lê đẩy trở , "Sao thúc phát sốt? Là ban đêm cảm lạnh ?" Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thần sắc khỏi khẩn trương, "Không là miệng vết thương chuyển biến chứ?"
Vội kéo tay xem xét, ước chừng do khống chế sức lực, Thẩm Việt kêu lên một tiếng "xuýt"
Chu Lê giật : "Ta đau thúc?"
Bản nặng nhẹ như , mà cái gì cũng đều hiểu, Chu Lê quyết định ngoài tìm đại phu, với Thẩm Việt một tiếng, liền như chú chim nhỏ bay sân.
Thẩm Việt đang há mồm định gọi nàng, thì cửa "bang" một tiếng đóng mất tiêu
Kỳ thật chính cũng phát hiện, khi tỉnh dậy, đầu chút choáng váng. Hắn còn nghĩ bởi vì ăn cơm sáng gây đói , từng nghĩ, thì đang phát sốt. Hồi tưởng ngày hôm , trời còn sáng ngâm trong nước lạnh, hơn phân nửa là do đó, hiện tại mới phát một chút bệnh trạng
Cũng bao lâu, Chu Lê liền kéo một lão đại phu râu hoa râm tới. Lão đại phu chạy thở hồng hộc, Chu Lê cũng đổ đầy mồ hôi
Bắt mạch cho Thẩm Việt, xem xét vết thương, lão đại phu như là chạy ba dặm đường, còn chuyện: "Không gì, chỉ lạnh thôi, một phương thuốc, uống hai ngày thì thôi."
Chu Lê âm thầm thở phào một .
Lão đại phu phương thuốc, đặt lên bàn: "Tiểu nương tử, cần lo lắng, phu quân nhà ngươi thể rắn chắc, chút ít phong hàn cũng gì, miệng vết thương cũng độc."
Chu Lê sửng sốt, giải thích, lão đại phu còn cần nơi khác xem bệnh, vội vàng rời , đến cửa nghĩ tới cái gì, đầu dặn dò: "Tay phu quân nhà ngươi, nên chạm nước, hai ngày thể tắm gội, nửa đêm tránh đừng để mồ hôi, nếu cảm lạnh là chuyện bình thường."
Dứt lời, lão đại phu lắc đầu , trong miệng lẩm bẩm: " là trẻ tuổi." Nửa đêm lăn lộn mồ hôi cảm gió , trời như , để trần ngủ cảm lạnh
Cửa khép , trong viện yên tĩnh dị thường. Gió thổi tán lá cây, ve kêu ngừng nghỉ. Chu Lê rũ đầu phương thuốc bàn: "Ta bốc thuốc cho thúc."
Khuôn mặt đỏ bừng, chạy ngoài