Tức khắc hối hận thôi.
Mới mặt trời trốn tầng mây, đột nhiên lộ mặt, ánh nắng chói chang, mùi m.á.u tỏa khắp nơi
Hắn ngẩng đầu về phía mặt Chu Lê, nàng đang cắn chặt hàm răng ẩn nhẫn. Ra nhiều m.á.u như , thế nhưng rên cũng rên một cái, Thẩm Việt cảm thấy lưỡi hái cũng cắt trúng chính .
Vội nhặt lưỡi hái lên cắt lấy một góc vạt áo của , lung tung buộc lên miệng vết thương của nàng cầm máu.
Ba bờ ruộng thấy tình huống bên , nháo nhào chạy tới, Lý thị thấy Chu Lê băng lên chân, xổm bên Chu Lê, trong mắt đầy lo lắng: “Sao thương thành thế ?”
Trầm Ngư đem sự tình kể một .
Thẩm Yêu : “Đến, đưa A Lê trở về, đừng ở chỗ phơi nắng.”
Thẩm Việt bắt đầu phân tích đưa A Lê trở về: “Để đỡ, đường còn một cách khá xa, sợ A Lê động đến miệng vết thương, đổ máu. Sợ là chỉ thể cõng mới tương đối , chỉ là ai cõng……”
Thẩm Yêu một vòng , trầm ngâm một lát, về phía Thẩm Việt, “Việt Lang, con đưa A Lê cùng Lý tẩu tử trở về. Nhân Nhân, con cũng theo cùng chăm sóc.”
Lý thị sửng sốt một cái chớp mắt, nhưng thực mau hiểu ý, nơi cũng chỉ Thẩm Việt là lao động tinh tráng thể cõng A Lê trở về, nhưng để một cõng A Lê, đường nếu trong thôn thấy, chắc chắn sẽ phê bình, nếu bên cạnh nàng theo, thêm một khác là chuẩn tức phụ tương lai của Thẩm Việt như Ngưu Nhân Nhân, thì sẽ ai hiểu sai.
Bộ dáng Thẩm Việt do dự về phía cha, chậm chạp động tác. Thẩm Yêu nhi tử đang cố kỵ cái gì, nhưng khác nay khác, hướng nhi tử gật gật đầu: “Các ngươi lo lắng, chuyện gấp tòng quyền.”
Thẩm Việt lúc mới đưa lưng về phía Chu Lê xổm xuống. Chu Lê ngơ ngẩn sống lưng rộng lớn của , động đậy
Lý thị thấy thế, còn con dâu tiện, đỡ Chu Lê từ mặt đất lên
Chu Lê Lý thị đỡ, bổ nhào lưng Thẩm Việt. Đôi tay tự nhiên duỗi đến , giao điệp ngay cổ
Thẩm Việt cảm nhận ấm áp mềm mại lưng, dậy, hướng lên một chút, đôi tay vòng đến phía , nâng chân Chu Lê, từng bước một về phía
Lý thị cùng Ngưu Nhân Nhân một trái một theo.
Ước chừng là nam tử cước bộ mau, trong chốc lát, Thẩm Việt liền cách Ngưu Nhân Nhân cùng Lý thị một ít cách.
Hắn tuy rằng nhanh, nhưng mỗi một bước đều dẫm thật sự chắc, sợ đồng ruộng đất gập ghềnh, dẫn tới chân lảo đảo, xóc nảy cô nương lưng
“Thực xin .” Thẩm Việt thừa dịp bên cạnh đuổi theo, trầm giọng . Thanh âm thực nhẹ, giống như gió thổi bên tai
Chu Lê rõ: “Tam thúc, thúc cái gì?”
mà, Thẩm Việt trả lời: “Không gì.”
Phía Ngưu Nhân Nhân kêu chậm một chút, ngữ khí ngầm lộ oán giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-76.html.]
Chu Lê theo bản năng về phía , liền thấy Ngưu Nhân Nhân đang dùng ánh mắt quái lạ nàng.
Không vì , Chu Lê sinh một loại cảm giác bất an
Chu Lê thu hồi ánh mắt, tận lực dậy, đến mức dán gần lưng Thẩm Việt đến như
Tới cửa sân nhà Chu Lê, Lý thị đẩy cửa , Thẩm Việt theo bản năng . mới hai bước, dừng chân.
Người còn đều kinh ngạc.
Thẩm Việt buông lỏng tay, thật cẩn thận đặt Chu Lê xuống đất giao cho Lý thị: “Lý tẩu tử, .”
Lý thị hiểu ý, nam nữ khác biệt. Nói lời cảm tạ cùng hai Thẩm Việt và Ngưu Nhân Nhân, đỡ Chu Lê trong phòng.
Ngưu Nhân Nhân thấy , liền cùng Thẩm Việt: “Biểu ca, đưa đến , chúng về .”
Thẩm Việt tựa hồ thấy, lặng tại chỗ, bóng dáng nhỏ xinh thất tha thất thểu chậm rãi phía , chờ các nàng phòng, mới thu hồi ánh mắt, xoay rời .
Ngưu Nhân Nhân còn tưởng rằng Thẩm Việt khi đưa trở về, sẽ ngoài ruộng việc, nào bước chân chuyển, thế nhưng trở về nhà. Nàng cùng qua, thấy lập tức chui phòng, tìm kiếm một trận, tìm một cái chai con, đưa cho nàng.
“Nhân Nhân, đây là thuốc bột cầm m.á.u sinh da, ngươi lấy đưa qua một chút ”
Ngưu Nhân Nhân nhận thuốc, tìm tòi nghiên cứu về phía Thẩm Việt. Thẩm Việt rũ mắt xuống, tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu , xoay sang chỗ khác.
Ngưu Nhân Nhân cầm thuốc đến nhà bên cạnh. Đưa thuốc đến phòng Chu Lê, tính ở , khi sắp rời , trong lúc vô tình liếc đến bên gối Chu Lê đặt một chiếc khăn —— mặt hoa văn hoa lê
Hoa văn là……
Nàng liền ở , giả bộ giúp Lý thị bôi thuốc. vẫn lén chằm chằm khăn cùng Chu Lê
Lý thị đang tháo mảnh vải bao miệng vết thương, lẽ là tác động đến miệng vết thương, Chu Lê nhíu chặt mi, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt. Mặt mày nàng vốn thanh lệ, một chút , thế nhưng càng thêm nhu nhược thương tiếc hơn ngày thường
Chờ Lý thị bôi thuốc cho Chu Lê xong, tìm vải tới băng bó cho nàng, Ngưu Nhân Nhân mới trở về.
Lý thị đậy bình thuốc , cầm mảnh vải nhiễm m.á.u mất cả màu, khỏi phòng
Chu Lê chằm chằm miếng vải hồi lâu, thấy Lý thị ném mảnh vải trong đống rác cùng lá cây khô, mới thu hồi ánh mắt.
Lý thị sắp xếp xong cho Chu Lê, cũng thể ở nhà lâu lắm, đồng, rốt cuộc nhà cũng nhiều thóc cần thu như , cũng thể nhờ cả nhà bận rộn thu giúp hết.
Chờ Lý thị khép cửa viện, Chu Lê mới từ giường lên, thọt chân, chịu đựng đau, từng bước một, gian nan tới gần đống rác
Chờ đến gần, cẩn thận xổm xuống, duỗi tay nhặt mảnh vải dính m.á.u lên, dậy, thất tha thất thểu trong nhà