Hai cầm ô cùng thị trấn, bông tuyết lẳng lặng bay lả tả, chỉ chốc lát nóc nhà hai bên đường phố mang đầy một màu trắng
Hương mai nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi Thẩm Việt, thường thường trộm nghiêng đầu liếc nàng một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Thẩm Việt từng gặp A Lê lúc đông, một bộ áo khoác màu vàng cam cho da nàng trắng nõn như tuyết, tựa hồ do trời quá lạnh, mũi cũng phiếm phấn hồng, cũng ảnh hưởng gì, ngược khiến cho khí chất trầm tĩnh ngày thường của nàng tăng thêm vài phần đáng yêu.
Còn nhớ Lộc Minh Yến, tuần phủ đại nhân hỏi hôn phối , đáp , liền cố ý mai cho , uyển chuyển cự tuyệt tại chỗ. Các cử tự dự tiệc cùng trộm chế nhạo: “Cháu gái tuần phủ đại nhân, Thẩm cũng thể cự tuyệt, chẳng lẽ trong lòng sớm mỹ kiều nương?”
Thẩm Việt nữa về phía A Lê, thầm nghĩ: ,
“Tam thúc.” Chu Lê đột nhiên lên tiếng.
Tâm tình nhỏ xíu của Thẩm Việt lập tức tiêu tán: Chỉ tiếc, chỉ là “Tam thúc” thôi.
“Hửm?”
“Tam thúc hiện giờ trúng cử, còn Tường Tự thư viện dạy học ?”
“Hẳn là , tỉnh thành nên đến chỗ viện trưởng đơn xin từ chức.”
Chu Lê tiếp, nàng vốn nghĩ nếu tam thúc còn ở thư viện dạy học, nàng còn thể nhờ chiếu cố Bảo Nhi một chút
Thẩm Việt một đường đưa Chu Lê đến cửa hàng, Chu Lê còn nơi khác, liền đưa dù cho mượn. Thẩm Việt cũng chối từ, cầm dù rời .
Hắn nghĩ, còn dù còn thể gặp một .
Ngày hôm , sáng sớm Lý thị đưa Bảo Nhi thư viện, liền đến tiệm hỗ trợ. Thời tiết lạnh, tới ăn đậu hoa ngược càng nhiều lên, hơn nữa nàng thêm một ít món ăn vặt mới, tỷ như bánh dày đường đỏ, bánh bí đỏ, đều hoan nghênh, đôi khi bận suốt cả một ngày. Mắt thấy buôn bán dần định, Chu Lê liền sinh ý định mua một gian cửa hàng mặt tiền của chính
Cũng viện trưởng bán cửa hàng , nếu bán, nàng cũng chút mua.
Đảo mắt chính là hoàng hôn, hôm nay tuyết khi rơi khi ngừng, thời điểm tuyết đang lúc rơi. Nên đón Bảo Nhi tan học. Chu Lê sợ tuyết rơi đường trơn, liền cho Lý thị , tự cầm dù .
Đi thư viện, bọn nhỏ còn tan học, hỏi mới khóa cuối cùng còn nửa thời gian. Trưởng bối các nhà đón hài tử đều chạy đến cửa sổ phòng học bò lên , khi tan học cũng tình hình như , nhưng đều là trưởng bối của những nhà cực kỳ cá biệt, nhưng hôm nay như thế nào, trưởng bối các nhà đều chạy tới, phảng phất trong phòng học đại quái vật nào, nên đều đến xem hiếm lạ.
Chu Lê hỏi trông cửa một bên, trông cửa với nàng, Thẩm phu tử trở về dạy học, mấy tháng thấy , đều cảm thấy ngoài trúng Giải Nguyên trở về, hình như cũng biến thành tuấn tú hơn, đều ghé cửa sổ xem.
Chu Lê kinh ngạc một chút, ngày hôm qua chính miệng tam thúc sẽ đến dạy học ? Nàng nghi hoặc đến cửa sổ, thấy bên cửa sổ còn một chỗ trống, liền chen về phía trong phòng học
Thấy trong phòng học rộng mở sáng ngời, một đám đầu nhỏ đang cùng một chỗ, Chu Lê theo tầm mắt bọn nhỏ , liền thấy Thẩm Việt quả thực ở bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-85.html.]
Hôm nay mặc một bộ xiêm y xanh xám, màu sắc như cho một loại cảm giác lạnh lẽo trầm tĩnh, nhưng mặc ở , chút nào trầm lạnh, ngược còn hiện một loại khí chất tươi mát
Tay đang cầm một quyển sách to “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu……”
Bọn nhỏ theo, tiếng sách lanh lảnh lọt tai.
Các tiểu tức phụ bên cạnh sớm lặng lẽ ngầm thảo luận
Một ít đều là khen Thẩm Việt tuấn tiêu sái, tiền đồ vô lượng.
“Ta trẻ vài tuổi, nhất định câu Thẩm phu tử tới tay.”
“Thôi ngươi, Thẩm phu tử hiện giờ là Giải Nguyên lang, khẳng định là quan, Thẩm phu nhân tương lai, chừng là nữ tử nhà quan , đến lượt thô phụ quê mùa nhà ngươi .”
Chu Lê lời , cũng khỏi sinh tò mò, rốt cuộc là cô nương như thế nào, mới thể gả cho tam thúc.
Nàng đột nhiên nhớ tới lời Ngưu Nhân Nhân , Thẩm Việt thích chính là , thể? nếu thật sự khả năng thì ? Nàng hiện giờ tức phụ Thẩm gia……
Không , chuyện khả năng!
Chu Lê nàng chẳng qua chỉ là một thô phụ quê mùa, còn là một quả phụ, thiếu nữ. Nghe bọn nam tử để ý cái , luôn cảm thấy đầu tiên của nữ tử cho , thể tính là chân chính nữ tử đó
Tuy nàng cực kỳ chán ghét loại tư tưởng , nhưng tam thúc dù cũng là nam tử, nàng thể bảo đảm sẽ để bụng. Huống hồ hiện giờ tiền đồ như gấm, nếu dây dưa với nàng, nửa điểm với con đường quan của
“Đông, đông, đông……” Tiếng chuông tan học vang lên.
Chu Lê từ trong suy nghĩ rối ren tỉnh táo , bọn nhỏ sôi nổi phòng học, theo trưởng bối rời , Chu Lê ở cửa chờ Bảo Nhi tới.
Bảo Nhi linh hoạt giống hài tử khác, luôn ở cuối cùng
Chờ Bảo Nhi tới, trưởng bối nhà khác cùng hài tử gần hết
Chu Lê đến kéo tay Bảo Nhi, ai ngờ đầu ngón tay còn chạm , hài tử ngã xuống ngay tại chỗ
“Bảo Nhi!” Chu Lê kinh hoảng kêu một tiếng, xổm xuống chuẩn bế Bảo Nhi lên, ai ngờ một cũng đồng thời xổm xuống, lấy tay sờ trán Bảo Nhi
“Hài tử phát sốt.” Thẩm Việt , bế Bảo Nhi lên, “A Lê ngươi cùng ”
Chu Lê chỉ theo Thẩm Việt. Thẩm Việt mang theo đến y quán gần đây, đại phu bắt mạch, là cảm lạnh phát sốt, bốc thuốc