CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-12-31 13:51:24
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhớ tới cảnh trong mơ đêm qua, một cảm giác hổ ngay lập tức bỏng , vội đổi một tiết khố khô mát, kéo khăn trải giường xuống, cầm trong viện giặt sạch.
Chu Lê vốn còn lo lắng nếu thư viện đón , gặp Thẩm Việt nên xử lý như thế nào. Ai ngờ bệnh của Bảo Nhi kéo đến ba bốn ngày
Nóng sốt giảm ở ngày thứ hai, chỉ là hài tử vẫn luôn ăn vô, Lý thị mỗi ngày đều nấu chút cháo loãng cho , cũng chỉ ăn hai ba muỗng sẽ ăn. Chu Lê hài tử đến hai ngày gầy xộm, cũng khỏi lo lắng lên.
Đứa nhỏ ngày thường lời cũng nhiều lắm, cũng ít giao lưu cùng Chu Lê bọn họ, lâu như tới nay, Chu Lê giống như cũng gọi qua một tiếng tỷ tỷ. Ngay cả Lý thị cũng ít gọi, ngày mới đến còn gọi vài tiếng cô mẫu, đó Lý thị ghi tên gia phả Thẩm gia, kêu gọi bà là nương, hài tử :
“Ta nương, ngươi là cô mẫu.”
Rồi đó, Bảo Nhi thậm chí ngay cả “Cô mẫu” cũng gọi.
Chu Lê ước chừng cũng thể lý giải, nhỏ như cha , trong nhà cũng gặp biến cố gì, cha lâm chung gửi gắm bé cho cô mẫu, tuổi còn nhỏ nơi nương tựa, nội tâm hẳn là vô cùng mẫn cảm.
Bất quá chung quy là hài tử, thể còn đang lớn, luôn uống cháo ?
Nàng nghĩ nghĩ, nhớ nàng cá chua cay, hài tử còn ăn vài đũa, Lý thị lo lắng còn nhỏ ăn , mới cho ăn nhiều, nghĩ đến thể cũng khẩu vị nặng.
Hiện giờ bệnh mấy ngày như , khẩu vị hẳn tương đối nhạt nhẽo. Nàng lập tức mua một bó miến khoai lang đỏ, nấu miến chua cay, suy xét đến Bảo Nhi vẫn là hài tử, ớt cay bỏ nhiều như , nhưng đậu phộng nát, đậu hủ, hạt mè, hành thái, rau thơm đó đều phối giống ít.
Khi nàng mang mì chua cay nhà, Lý thị đang ở mép giường kể chuyện xưa Sơn Thần cho Bảo Nhi . Ngửi mùi vị chua cay, Lý thị dừng , qua hướng Chu Lê, ngay cả Bảo Nhi giường cũng chống cánh tay dậy.
Chu Lê mang mì chua cay qua, quơ quơ mặt Bảo Nhi , nước mì màu hồng rắc hạt mè, điểm xuyết hành thái, ánh mắt Bảo Nhi cũng đưa theo cái chén trong tay Chu Lê
Chu Lê : “Muốn ăn ?”
Rốt cuộc vẫn là tâm tính hài tử, đầu nhỏ thành thật gật gật.
Lý thị một tầng dầu ớt cay mặt, khỏi nhíu mày:
“Bệnh còn hết hẳn, ăn hương vị nồng ?”
Chu Lê an ủi : “Nương, ớt cay con bỏ nhiều lắm, chỉ là để Bảo Nhi khẩu vị thôi.”
Lý thị gì nữa, chỉ là vẫn ngầm lo lắng. Mà khi thấy Bảo Nhi từng ngụm từng ngụm ăn miến chua cay, liền , A Lê đúng, bà lo lắng quá dư thừa.
Lý thị A Lê kiên nhẫn đút Bảo Nhi, khỏi nghĩ, nếu tương lai A Lê hài tử, nhất định là một mẫu ôn nhu săn sóc. Chỉ là xem thái độ của A Lê, tựa hồ một chút cũng nóng nảy. Ngày Thẩm Việt từ nhà bếp ngoài, biểu tình liền thích hợp lắm, lúc hai bọn họ xảy chuyện gì ở bên trong
“A Lê, con từng với Việt Lang việc ?”
Chu Lê gắp một đũa miến, đưa đến bên miệng Bảo Nhi: “Việc nào?”
Lý thị bộ lơ đãng : “Chính là chuyện gia phả đó.”
Chu Lê ngừng đũa. Bảo Nhi mắt thấy miến đưa đến miệng mà ăn , a a kêu hai tiếng. Chu Lê lúc mới hồn, vội đưa miến tới trong miệng hài tử
“Không chuyện đại sự gì, hà tất cố ý với tam thúc, mà cũng liên quan đến .”
Lý thị chằm chằm nàng: “Nói cũng , con với Vương Hứa ?”
Chu Lê lắc đầu.
Lý thị : “Con da mặt mỏng, hổ cũng , trong thôn nhiều rảnh rỗi, để từ từ bọn họ truyền ngoài .”
Chu Lê lên tiếng, vẫn còn đút Bảo Nhi.
Đang tới Vương Hứa, bên ngoài viện liền vang lên tiếng Vương Hứa: “A Lê ở nhà ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-88.html.]
Chu Lê , đưa chén cho Lý thị, khỏi phòng, khi thấy Vương Hứa, khỏi kinh ngạc một chút. Hôm nay Vương Hứa chút khác biệt, mặc bộ xiêm y trắng mới tinh, tóc búi chút cẩu thả, khác biệt lớn với Vương thợ mộc ngày thường, ngược thêm vài phần văn nhã.
“Vương đại ca tới đây?”
Vương Hứa thấy Chu Lê, nhếch miệng rộ lên. Hắn như , Chu Lê cũng , thì đây vẫn là Vương Hứa.
“A Lê, , lời với , thể phiền theo một chuyến .”
Thần sắc Vương Hứa lộ chút khẩn trương, Chu Lê nghĩ ước chừng thực sự chuyện quan trọng tìm , liền nhà thưa cùng Lý thị, theo Vương Hứa
Lại ngờ, Vương Hứa thế nhưng đưa nàng đến một chỗ ngõ nhỏ. Mà ngõ nhỏ , lúc là ngõ nhỏ ngay cửa nhà tam thúc
Chu Lê xung quanh khắp nơi, xác định trong hẻm những khác: “Vương đại ca, sẽ chuyện với ở chỗ chứ?”
Vương Hứa duỗi tay gãi gãi đầu: “Ta, quan sát , chỗ ngõ nhỏ ít .”
Chu Lê thầm nghĩ: Nàng sợ nhiều, nàng chỉ sợ đụng ai đó
“Nếu chúng đổi nơi khác , Vương đại ca?”
Vương Hứa : “A Lê, ” Ngày đó đến nhà thôn trưởng của thôn bọn họ sửa cái bàn, .
Chu Lê sửng sốt, về phía . Nghe cái gì? Nàng một loại dự cảm bất hảo.
Hắn từ trong lòng n.g.ự.c lấy một hộp gỗ con, đưa cho Chu Lê.
Chu Lê do dự một lát, vẫn là nhận lấy, mở nắp hộp , bên trong cư nhiên là một tượng gỗ. Nàng cầm lên, xoay pho tượng một vòng. Tay nghề mộc của Vương Hứa luôn luôn , nàng cần quá lâu, cũng nhận , đây là khắc nàng.
“A Lê, Vương đại ca ăn vụng về, cũng lời dễ gì, nhưng chỉ cần đáp ứng, Vương đại ca sẽ đối với cả đời”
Chu Lê đột nhiên cảm thấy tượng gỗ trong tay cực kỳ nóng, vội nhét hộp: “Vương đại ca, thời gian còn sớm, chúng cần trở về.” Nói, liền tính xoay .
Trong lòng Vương Hứa quýnh lên, vội giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng: “A Lê, hiện tại cự tuyệt cũng , Vương đại ca chờ .”
Chu Lê tránh thoát , hổ : “Vương đại ca, A Lê từng với , A Lê tính tái giá.”
“Chỉ là ……”
Chu Lê ngắt lời: “Đó là do bà bà , ước chừng cũng do bà sợ trong thôn ”
Vương Hứa trầm mặc xuống, hộp pho tượng, một hồi lâu, mới : “Vậy pho tượng nhận lấy, coi như Vương đại ca đưa lễ vật năm mới cho .”
Chu Lê thấy thần sắc âm thầm, cũng quá đả thương lòng , đành đồng ý nhận lấy pho tượng.
“Vậy.... đây.” Vương Hứa xoay , chán nản rời khỏi ngõ nhỏ.
Chu Lê bóng dáng , lắc đầu thở dài một tiếng. Vương đại ca là , chỉ tiếc, các nàng vô duyên. Nàng tái giá.
Không từ khi nào trời bắt đầu tuyết rơi, Chu Lê bông tuyết tinh tế dừng cái hộp gỗ, trong lòng buồn bã, chậm rãi đến đầu hẻm
Còn hai bước, phía truyền đến một âm thanh quen thuộc: “A Lê.”
Bước chân Chu Lê cứng , Thẩm Việt sắp chạy tới mặt nàng, hình cao lớn, bóng dáng đột nhiên bao phủ nàng
Hắn rũ mắt hộp gỗ một cái, âm thanh hỗn loạn trong gió tuyết lành lạnh:
“Vương đại ca mới , , tam thúc tò mò, thể cho tam thúc , đến tột cùng là chuyện gì?”
Là chuyện gì, mới thể Vương Hứa thổ lộ trịnh trọng như thế?