CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-01-01 11:51:30
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật lâu , Chu Lê cắn cắn môi cuối cùng mở miệng, “Không cần ném đồ qua nữa, phát hiện và thúc giải thích . Huống hồ……” Chu Lê tạm dừng một lát, “Huống hồ tam thúc tuổi cũng nhỏ, sớm muộn gì cũng cưới vợ.”

Thẩm Việt năm nay 23 tuổi, nam tử lớn như còn cưới vợ, phạm vi trăm dặm đều tìm một . Chu Lê mơ hồ cảm giác , chậm chạp cưới, liên quan đến . Cho nên tối nay nàng khuyên nhủ thật .

Ai ngờ bên né qua đề tài , chỉ đáp một câu: “Ca ca ngươi khi c.h.ế.t nhờ chiếu cố ngươi, thể thất tín.”

Tiếng dứt, ném qua một vật, thẳng tắp rơi xuống bên chân Chu Lê.

Tiếp bên : “Muội mua nhiều, ném cũng tiếc, ngươi cầm dùng .”

Chu Lê còn cái gì nữa, tiếng bước chân đối phương dần dần xa.

Chu Lê trăng đang treo phía cao, một hồi, phát một tiếng thở dài thật sâu. Nàng cong lưng, nhặt bao mặt đất lên, chậm rãi mở xem, nương theo ánh trăng, nàng thấy bên trong là một hộp Yên Chi, cùng một cây trâm cài

Nàng đem đồ nhà, bò đến đầu giường, ôm một cái tráp gỗ đỏ, mở cái nắp , cẩn thận đặt hộp Yên Chi cùng trâm cài bên trong.

Ánh nến nhảy lên, trong tráp , chứa đầy các đồ vật nhỏ linh tinh, túi gấm, Ngọc Quan Âm, hoa lụa, hộp Yên Chi, cây trâm……

Mỗi vật đều mới tinh, dấu vết dùng qua.

Nhìn đồ vật tràn đầy một tráp, ánh mắt Chu Lê dần dần mất tiêu cự, một giọt nước mắt trong suốt, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, nhỏ xuống một đóa hoa tử vi bằng lụa trong hộp, khiến cánh hoa màu đỏ tím nhiễm một vệt nước nhợt nhạt.

Chu Lê nữa cằm cây trâm hoa lê đến bình minh, một đêm , nàng trằn trọc bao nhiêu cũng ngủ , chờ ngày hôm thức dậy, hai con mắt sưng như quả hồ đào.

Một ngày buôn bán , nàng cùng Lý thị vội đến đầu óc choáng váng, một hồi bên , bên đậu hoa, lát khách mới cần tiếp đón.

Đại để là bởi vì tối hôm qua một đêm ngủ, Chu Lê âm thanh ồn ào huyên náo trong cửa hàng, trong đầu đột nhiên một mảnh trắng trơn, mắt tối sầm.

Dưới chân nhẹ bẫng, lung lay ngã. Chính lúc , từ lưng đỡ nàng, nàng giương mắt qua, là Vương Hứa.

“A Lê, chứ?”

Chu Lê nhanh chóng rời khỏi , lắc đầu: “Ta việc gì, thể là hôm nay bận quá, đầu chút choáng.”

Vương Hứa quanh một vòng, trong tiệm còn chỗ . Hắn thử : “A Lê, nếu …… Ta giúp .” Khi hỏi

lời , trộm liếc A Lê, sợ A Lê uyển chuyển cự tuyệt .

Hai năm , thời gian cửa hàng mới buôn bán, cũng luôn tới hỗ trợ, đó thổ lộ tâm tư với A Lê, từ đó, A Lê vô cùng nghiêm túc với một , bảo cần đến tiệm hỗ trợ, trai đơn gái chiếc, truyền ngoài .

Mấy năm nay, cũng thường xuyên đây, lấy cớ ăn đậu hoa để gặp Chu Lê, quan hệ hai còn tính hài hòa. Lúc đây,

A Lê còn tiếp tục cự tuyệt ?

Chắc vẫn cự tuyệt , Vương Hứa nghĩ.

Ai ngờ, A Lê một cái, thế nhưng nhẹ giọng : “Được.” Sau đó đầu , lập tức hậu viện.

Vương Hứa sửng sốt một cái chớp mắt mới phản ứng , tức khắc trong lòng đại hỉ, nhiệt tình mười phần, bắt đầu giúp A Lê tiếp đón khách tới.

Chu Lê trốn nhà bếp, đôi tay chống bệ bếp, rũ mắt nghĩ cái gì.

Có lẽ, nàng cần một loại cảnh sống khác, nàng thể bảo thủ chịu đổi mãi

Vương Hứa cần nàng thử tiếp nhận .

Mà Thẩm Việt.... cũng cần nàng buông bỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-98.html.]

Thời tiết đông trời rét đậm, thư viện bắt đầu nghỉ đông, qua Tết mới thể khai giảng. Mỗi khi đến lúc , Thẩm Việt lý do tiếp tục ở trấn , nên sẽ về thôn ở.

Tiết ngày mồng tám tháng chạp , ống khói từng nhà trong thôn, đều tỏa hương vị cháo mồng 8 tháng chạp, Thẩm Việt sách đến mệt mỏi, phòng ngoài, khói bếp lượn lờ cách vách, nhắm mắt , hít sâu một .

Hôm nay A Lê trở . Hắn tựa hồ chỉ dựa hương vị, là thể phân rõ, cơm cách vách do A Lê nấu .

Khi ở trong thôn, cái mũi luôn chú ý mùi đồ ăn từ nhà cách vách truyền đến

Thẩm Ngư ngang qua bên ca ca, thấy ca ca nhắm hai mắt, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ, nhịn hỏi: “Ca, ca ?”

Thẩm Việt mở mắt , về phía : “Không .”

Thẩm Ngư chế nhạo: “Ca ngửi hương vị cháo mồng 8 tháng chạp ở bên cạnh chứ gì? Nương còn , nhưng mà bên cạnh quá thơm, còn qua liếc mắt một cái, là A Lê , bởi , trách thơm như . Nước miếng xém rớt .” Tròng mắt nàng chuyển động, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ăn cá trích nấu hoắc hương hai năm , “Ca, cần cách vách xin một chén cháo mồng 8 tháng chạp ?”

Thẩm Việt cũng nhớ tới hai năm , tự nhiên : “Muội cứ , hỏi cái gì?” Nói xong, lập tức về phòng sách.

Thẩm Ngư trộm trong chốc lát, ngửi mùi hương bên cạnh bay qua, đôi mắt chớp chớp, quyết định chủ ý, dù da mặt nàng dày, lập tức chạy khỏi sân nhà , đến cửa nhà bên cạnh.

Thẩm Việt xuyên qua phòng cửa sổ, như chim nhỏ bay khỏi sân nhà, mím môi, thật, chút hâm mộ .

“Ọc Ọc Ọc ——” dày đúng lúc kêu hai tiếng.

Thẩm Việt sờ sờ bụng, tự giễu : “Ngươi thật hợp với tình hình.”

Trong nhà còn nấu cơm, Ngưu thị cũng đang chuẩn đồ cháo mồng 8 tháng chạp, mới nấu thịt khô xong, còn đang thái thịt. Thẩm Việt tự đến lúc ăn cơm còn khá lâu, liền chịu đựng đói bụng, tiếp tục sách.

Chẳng bao lâu, trong viện vang lên tiếng : “Nương! Có lẽ năm chúng uống rượu mừng nga!”

Ngưu thị ở nhà bếp, đầu về phía nữ nhi ngoài cửa viện : “Đứa nhỏ , ai mới đưa thiệp mời cho con ?”

Thẩm Ngư tủm tỉm đến cửa nhà bếp: “Thật còn đưa thiệp mời , nhưng con tận mắt thấy.”

Ngưu thị : “Vậy con đang là nhà ai hỉ a?”

Thẩm Ngư vẻ thần bí : “Người tuyệt đối đoán , chính là cách vách nhà chúng !”

Ngưu thị kinh ngạc: “Con cách vách? A Lê ? Cùng với ai?”

Thẩm Ngư : “Còn thể với ai? Tất nhiên là Vương Hứa đại ca a.”

Ngưu thị vẻ mặt “Quả nhiên như thế”: “Ta hai bọn họ sẽ thành mà.”

Thẩm Ngư : “Người Vương Hứa đại ca ở ngày mồng tám tháng chạp hạ sính, hôn sự khi qua năm nha.”

Ngưu thị lên tiếng theo, “Chắc là .” Theo là thở dài một tiếng, “Đứa nhỏ A Lê mệnh khổ, khỏi gia phả cũng hai năm thời gian , vẫn luôn tái giá, hiện giờ thể gả cho Vương Hứa, thật cũng là chỗ tồi —— Ý, Việt Lang, con ?”

Ngưu thị đang cùng nữ nhi tán gẫu, chợt thoáng nhi tử nhà chạy như bay khỏi cửa, gọi cũng , khỏi lắc đầu, : “Ca con mấy ngày gần đây cửa lớn , cửa nhỏ tới, gì vội vàng như đầu thai ? Cũng chỗ nào đây?”

Thẩm Việt một đường lao khỏi sân nhà , ở ven đường cách đó xa, về bên trong cửa cách vách.

Vương Hứa hôm nay mặc một bộ xiêm y mùa đông mới tinh màu tím nhạt, tóc búi chút cẩu thả, chòm râu mặt cạo sạch sẽ còn hơn ngày xưa, khóe miệng giương giương, mắt tràn ngập vui mừng, đang một bên chuyện cùng Lý thị.

Trên đất mặt , đặt hai cái sọt, bên ngoài sọt cột bằng lụa đỏ thêu, chứa đầy sính lễ dùng giấy hồng che đậy.

Chính lúc , một hình bóng quen thuộc tới, rót một ly cho Vương Hứa, Vương Hứa lập tức lên vươn tay nhận, chất phác nữ tử. Mà nàng , hôm nay mặc một bộ váy áo màu hồng, cho gương mặt nàng đỏ ửng, rót xong, nàng cũng dừng , mà thẹn thùng lui xuống.

Màu hỉ hồng cách mắt thật xa, ấn đáy mắt Thẩm Việt, như trong mắt đốt lên hai ngọn lửa, tiếng động mà gây bỏng rát.

Tay rũ ở hai sườn, đột nhiên siết chặt, đầu ngón tay bấm chặt thịt. Thật lâu , một giọt m.á.u đỏ thắm, thể so với màu sắc sính lễ , dọc theo khe hở ngón tay uốn lượn, nhỏ xuống đất bùn màu nâu chân.

Loading...