Chương 2
 
Cơ thể  bỗng chốc  nhấc bổng.
 
Anh bế   phòng  đồ, rút  từ góc tủ một bộ đồ  tai mèo. Giọng khàn khàn:
 
“Mặc cho  xem.”
 
“ sắp tám giờ , chúng  còn  đến công ty……”
 
 ngập ngừng, khóe mắt lướt xuống nơi nào đó của , gượng , thầm oán thán:
 
【Yếu mà ham hố.】
 
【Sức lực  đủ còn cố gắng, mặc đồ QQ thì ích gì?】
 
Tưởng Ngạn cúi mắt  nhạt, bàn tay thon dài tháo khuy áo sơ mi, chậm rãi ngẩng lên  . Trong mắt  là lớp sóng ngầm cuộn trào như bão tố sắp đến.
 
Anh từng bước ép sát.
 
“Em quên  , hôm nay chúng  xin nghỉ, vốn định đến Cục Dân Chính.”
 
“Vậy nên chúng   thừa thời gian.”
 
 tên là Tô Ngư.
 
Mẹ  là Tô Hoành  thừa kế nhà họ Tô ở Kim Thành, còn ba  là MC nổi tiếng Trương Nhã Chiêu.
 
Từ nhỏ   ốm yếu, thường xuyên đau đầu sốt vặt,   thích  ngoài xã giao. Vì   luôn giúp  khước từ các buổi tiệc cần   mặt.
 
Thế nên trong giới hào môn, mỗi khi nhắc đến ,   đều :
 
“Tiểu thư nhà họ Tô  bệnh nữa , chẳng đến  ……”
 
Mãi đến khi trưởng thành, sức khỏe  mới dần  lên.
 
Một năm .
 
Mẹ và   tranh giành quyền thừa kế công ty, nội bộ xâu xé, cần thêm lực lượng bên ngoài để chống đỡ.
 
Và  bắt đầu lựa chọn đối tượng liên hôn.
 
Trong một xấp hồ sơ  đưa tới,  chọn trúng Tưởng Ngạn.
 
Vừa  thấy ,    hiểu   thích ngay.
 
Sau khi tìm hiểu kỹ hơn,  phát hiện  chúng  học cùng trường đại học. Anh lớn hơn  bảy khóa, là đàn  khóa .
 
Thế là  giả bộ trong buổi diễn thuyết của cựu sinh viên ưu tú, bày tỏ như thể  thầm mến  nhiều năm.
 
Sau đó  cố tình xin  công ty của , chủ động tiếp cận.
 
Cơ hội nhanh chóng đến.
 
Bà nội  bệnh nặng, :
 
“Nguyện vọng cuối cùng của bà, chính là  thấy Tiểu Ngạn lập gia đình.”
 
Thế là  vô tình đưa  đề nghị liên hôn. Anh đồng ý, và chúng  ký một bản hợp đồng một năm.
 
Thỏa thuận chỉ ghi một năm  ly hôn, chứ  hề  trong thời gian hôn nhân  ngủ riêng giường.
 
Một cực phẩm mỹ nam thế ,     thể bỏ lỡ?
 
Như lời nhỏ bạn Thư Duyệt  :
 
“Miếng thịt dâng tận miệng mà  ăn thì đúng là đồ ngốc.”
 
     ngờ, miếng thịt  căn bản nuốt  nổi.
 
Đêm tân hôn.
 
Tưởng Ngạn với đôi mắt đào hoa khẽ cong,   dịu dàng:
 
“Mệt   ? Để  tháo nữ trang cho em, nghỉ ngơi .”
 
 chẳng nghĩ nhiều, chỉ thấy  khá chu đáo.
 
Trong sự ngọt ngào ,  chìm  giấc ngủ.
 
Trong mơ, dường như  rơi  vòng tay ấm áp như thú bông.
 
Ấm áp, khô ráo, mềm mại.
 
Lớp lông tơ khiến đôi chân  ngứa ngáy……
 
 sáng hôm , khi đưa tay sang bên cạnh, thì giường  trống trơn lạnh lẽo. Dù là tân hôn,   xin nghỉ phép,  mà  vẫn   đúng giờ.
 
 chỉ nghĩ đơn giản:  đúng là một kẻ cuồng công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-hau-an-va-bi-mat-bi-nghe-len/chuong-2.html.]
 
Thời gian  đó cũng .
 
Ban ngày gặp ,  ân cần hỏi han.
 
Buổi tối gặp ,  vẫn dịu dàng vỗ về:
 
“Làm việc cả ngày , em cũng mệt lắm đúng  ngủ .”
 
Cứ thế kéo dài cả tháng.
 
Cuối cùng  cũng hiểu: đây    mệt, mà là  mệt chứ!
 
Thư Duyệt  xong, chỉ ném cho  một chữ:
 
“Chạy.”
 
“Tức là ?”
 
“Bằng kinh nghiệm lăn lộn tình trường nhiều năm của tớ,   chắc chắn  ‘nộp lương thực’ ở bên ngoài , về nhà mới chẳng còn giọt nào.”
 
 vô cùng đồng ý.
 
  thuê mấy thám tử tư theo dõi Tưởng Ngạn suốt một tuần, kết quả cho thấy, đừng   là b.a.o n.u.ô.i phụ nữ, ngay cả với nữ trợ lý bên cạnh   cũng giữ  cách vô cùng  vặn, cực kỳ chuẩn mực.
 
Thư Duyệt biến sắc:
 
“Vậy thì cũng càng  chạy!”
 
“Đã chứng minh là     đàn bà bên ngoài , còn chạy gì nữa?”
 
“Không  đàn bà thì  thể  đàn ông! Lỡ  là cái kiểu quậy banh chành,   chạy thì định giữ  đến Tết để thông bồn cầu ?!”
 
 vội bịt miệng cô :
 
“Chỗ đông , nhỏ tiếng thôi.”
 
Cô  bĩu môi:
 
“ là dân thành phố, cái gì cũng khách sáo!”
 
Nếu   vì  quen  từ nhỏ và  nhà cô  giàu nứt đố đổ vách, thì   tưởng những lời  là thật.
 
Thế là   sắp xếp để thám tử dán mắt theo dõi từng  đàn ông bên cạnh Tưởng Ngạn.
 
Kết quả:   với đàn ông cũng giữ  cách hợp lý, chẳng  chút dấu hiệu nào của kiểu đó.
 
Anh  đơn giản chỉ là lãnh cảm.
 
Thư Duyệt ngả   , nhấp ngụm :
 
“Vậy thì khỏi chạy,  cái mặt     dạng ham hố. Cậu chủ động chút là .”
 
Trong lòng    kế hoạch.
 
Tối hôm đó.
 
Khi Tưởng Ngạn  buông câu thoại NPC quen thuộc: “Ngủ .”
 
 mềm mại vươn tay ôm lấy cổ , giọng nhỏ nhẹ:
 
“Chồng , hôm nay em  mệt…… Anh   để em mệt một chút ?”
 
Rõ ràng  cảm nhận   thở  khựng , cơ thể cứng đờ.
 
Trong lòng  mừng như điên: Sắp thành công !
 
 kích động đến mức sinh ảo giác, dường như  thấy  đầu  mọc  đôi tai thú bông mềm mại.
 
Ai ngờ, giây  Tưởng Ngạn xoay , dùng chăn quấn  thành cái bánh tét, thấp giọng :
 
“Anh còn  việc  .”
 
: ?
 
Nghe  kể , Thư Duyệt  đến mức phun cả ngụm :
 
“Hahaha,  việc gì quan trọng hơn đ.á.n.h trận chứ chứ?!”
 
Mặt  đen sì.
 
Thư Duyệt lập tức cho  một kế hoạch tác chiến mang tên “Chồng  thoát khỏi giường”, cô  dạy  cách bứt nụ hoa lạnh lùng  từng bước một.
 
Bước một, đóng vai đóa hoa yếu ớt  thể tự lo.
 
Sơ sẩy một cái là ngất ngây trong lòng , hương thơm dìu dặt.
 
Bước hai, tiểu mỹ nhân thuần khiết nhưng nóng bỏng.