Chương 4
 
Nghe  kể hết  chuyện, Thư Duyệt đang ngả   sofa của hội sở, chọn điểm du lịch nghỉ dưỡng, chậc một tiếng:
 
“Đàn ông lúc nào cũng dễ  đổi. Dù  chỉ còn hai tháng nữa thôi, hết hợp đồng thì tự nhiên ly hôn.”
 
“Xem , trong ba yếu tố thì   chắc chắn  một khuyết điểm. Nếu  thì  đó   nhiều  từ chối  chứ. Theo tớ đoán, chắc là ‘yếu’.”
 
 cũng gọi hai nam phục vụ đến bóp vai, đ.ấ.m lưng.
 
Thoải mái,  thở dài não nề:
 
“Cho nên tớ mới chạy . Lỡ  thật sự ‘thành thật gặp ’,  phát hiện chỉ là đàn ông ba giây, thì ngại c.h.ế.t mất……”
 
Vừa  xong câu đó, điện thoại reo lên.
 
Nhìn thấy hai chữ “Tưởng Ngạn” hiện  màn hình,  giật  đến run tay, vội bắt máy.
 
“Em  ngoài  ?”
 
“.”  đáp, “Cái đó… tối nay…  , mấy hôm nay em ở nhà bạn.”
 
Sau một lúc im lặng kéo dài.
 
Tưởng Ngạn khẽ “Ừm” một tiếng,  cúp máy.
 
Trong đời tư thì  tránh  cuộc gặp với  , nhưng ở công ty thì .
 
Ngày   giả vờ nhảy việc từ công ty khác sang tập đoàn Tưởng thị,  trợ lý tổng tài, chính là để tiếp cận Tưởng Ngạn.
 
“Trợ lý Tô, uống tạm ly cà phê tỉnh táo .”
 
Vừa treo bảng tên nhân viên, đồng nghiệp tên Kim Phong  đưa cho  một ly cà phê hand-drip.
 
“Hôm qua cô nghỉ nên   , Tưởng tổng nổi giận lớn lắm, ngay cả Lý Nghiệp cũng  mắng một trận. Hôm nay  đến lượt  chuẩn  cho buổi họp.”
 
Nghe đến đây, tay  run lên, cà phê cũng văng  áo vest của  .
 
 vội vàng rút khăn giấy lau giúp:
 
“Xin ……”
 
Kim Phong đỏ mặt, vội :
 
“Để  tự .”
 
 lúc .
 
Từ cửa vang lên giọng  quen thuộc:
 
“Trợ lý Tô,  đây.”
 
 theo  lưng Tưởng Ngạn bước  văn phòng.
 
Anh bỗng hỏi :
 
“Kim Phong còn trẻ nhỉ?”
 
 gật đầu.
 
Anh  hỏi:
 
“Em thấy    tệ ?”
 
“Cậu   việc nghiêm túc, đúng là một  .”
 
Ánh mắt Tưởng Ngạn càng lúc càng tối:
 
“Đánh giá cao ? Xem  bình thường tiếp xúc cũng nhiều.”
 
  gật đầu:
 
“Đồng nghiệp với  thì tất nhiên khó tránh tiếp xúc.”
 
Nghe , vẻ mặt  dịu  đôi chút, kiên nhẫn chỉnh  bảng tên cho .
 
 lùi về một bước.
 
Động tác của  khựng  giữa  trung:
 
“Em  tránh xa  đến  ?”
 
 vội tỏ vẻ đáng thương:
 
“Sao  thế ? Em yêu  đến . Chỉ là ở công ty, như thế sẽ để  ảnh hưởng  .”
 
Sắc mặt  dịu xuống đôi chút.
 
“Được , em về chỗ  .”
 
 thở phào, xoay  mở cửa, trong bụng âm thầm rủa:
 
【Chờ  nổi nữa ! Phải mau  đơn thôi, nhanh chóng biến khỏi đây!】
 
Bất ngờ, cổ tay   nắm chặt từ phía , cả   kéo  lồng n.g.ự.c cứng rắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-hau-an-va-bi-mat-bi-nghe-len/chuong-4.html.]
 
Giọng  vang lên, mang theo nỗi đau buốt:
 
“Tô Ngư, em coi  như ch.ó để đùa bỡn ?”
 
“Trong lòng em,  rốt cuộc là gì!”
 
“Em  thể… dành cho  thêm một chút chân tình ?”
 
Anh ôm  siết chặt, mang theo nỗi bi thương,  lạnh lẽo rơi xuống cổ  một giọt nước mắt.
 
“Giám đốc Tưởng, tài liệu  chuẩn , trợ lý Tô?”
 
Kim Phong xuất hiện  đúng lúc.
 
Như thể  phát hiện  bí mật kinh thiên động địa,   luống cuống vấp chân, vội vàng lui .
 
Đồng tử  chấn động, lập tức giãy khỏi vòng tay Tưởng Ngạn, cuống cuồng đuổi theo:
 
“Kim Phong!”
 
Ở Tập đoàn Tưởng thị,  dùng cái tên Tô Lạc.
 
 ai cũng  vợ của Tưởng Ngạn chính là tiểu thư yếu ớt nhà họ Tô tên Tô Ngư.
 
Một khi chuyện  lan , hậu quả sẽ vô cùng tệ, đặc biệt là khi hai tháng nữa chúng  sẽ ly hôn, ly hôn trong hòa bình và ly hôn bởi chồng ngoại tình dẫn đến hôn nhân tan vỡ, là hai khái niệm khác hẳn!
 
 chạy quá vội,  hề nhận   lưng, khuôn mặt Tưởng Ngạn  u ám đến nhỏ mực, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
 
Anh từng chữ, từng chữ thì thầm:
 
“Quả nhiên… em thích  trẻ tuổi hơn……”
 
Nửa tháng .
 
Lúc tan ca,  nộp đơn xin nghỉ việc thật nhanh.
 
Kim Phong hỏi:
 
“Có  vì hôm đó   thấy cô với Tổng giám đốc Tưởng… nên cô mới   ?”
 
 kéo    một góc, bắt đầu nhập vai kịch, dáng vẻ ăn năn hối .
 
“Là  của … là   quyến rũ Tổng giám đốc Tưởng.”
 
Nói ,  còn đưa tay chùi nước mắt.
 
“Chuyện  chỉ    . Nếu lộ  ngoài, Tổng giám đốc Tưởng sẽ giận dữ. Xin  nhất định  giữ bí mật.”
 
Kim Phong gật đầu đồng ý, còn giúp  thu dọn đồ đạc.
 
Khi  chuẩn  rời , bóng tối đột nhiên phủ xuống, chiếc thùng giấy  một bàn tay thon dài, gân guốc đè chặt .
 
“Vì  đơn từ chức   nhờ trợ lý Kim nộp hộ?”
 
Giọng  lạnh lẽo từng chữ.
 
Dựa theo ấn tượng của ,   bao giờ Tưởng Ngạn  giận dữ đến mức  khi  chuyện với .
 
Anh thực sự nổi giận .
 
“Giám đốc Tưởng, trợ lý Tô Lạc cũng chỉ vì danh tiếng của ngài thôi! Dù… dù  ngài cũng   gia đình……”
 
“Anh   đối tượng  hỏi, im miệng!”
 
Kim Phong vốn định hòa giải, nhưng  một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, sợ đến nỗi  dám hé răng.
 
Tưởng Ngạn  thẳng  .
 
“Đi theo .”
 
Đến bãi đậu xe ngầm,  mở cửa xe.
 
 lùi về  một bước:
 
“Em  hẹn bạn , tối nay  xem…”
 
Nghĩ đến điều gì đó, lời  lập tức đổi hướng.
 
“Đi xem triển lãm tranh!”
 
【Hú hồn, suýt nữa lỡ miệng  thành buổi trình diễn nam  mẫu tối nay! May quá, may quá……】
 
Tưởng Ngạn   chằm chằm:
 
“Triển lãm tranh ở ? Anh cũng  hứng thú,  thể cùng  với em ?”
 
 vội từ chối:
 
“Bạn em đặt vé, chỉ  hai đứa thôi! Nếu   xem thì     cùng nhé……”
 
【Đổ mồ hôi hột  mấy má ơi, dạo     lạ thế!】
 
【Dù  đàn ông ngoài ba mươi cũng bắt đầu già , lỡ  bước  tiền mãn kinh sớm thì .】