Chương 5
 
Tưởng Ngạn nén  nỗi nghẹn trong lồng ngực, nở một nụ  dịu dàng:
 
“Thì  là . Vậy chúc em tối nay vui vẻ.”
 
 thở phào một , lái xe rời , lưng áo   mồ hôi lạnh thấm ướt.
 
Tối hôm đó.
 
Trong sàn diễn  là mỹ nam, bụng Thư Duyệt bỗng réo ùng ục.
 
Mặt cô  khó coi, nhét thẻ trong tay :
 
“Tớ  vệ sinh chút. Cậu thích ai thì cứ giữ .”
 
 xoay xoay tấm thẻ SSSVIP sáng lấp lánh trong tay, thở dài não nề:
 
“Một năm ,  cũng từng sống trong những ngày tháng sung sướng như thế ……”
 
Từ khi kết hôn,   hề tiếp xúc với bất kỳ nam sinh tươi mới nào,  thể  là đói khát đến cực hạn.
 
Trên sàn catwalk.
 
Một thiếu niên da trắng, tuấn tú, khoác lớp áo mỏng manh, như ẩn như hiện lộ   thể, mỗi cử động đều mang theo mùi hương khiến    khám phá.
 
Anh   đó  Chị Trương bên ngành xây dựng ôm gọn.
 
Phía  là một   da ngăm, cơ bắp săn chắc, mặc quần da bó sát, gợi cảm bùng nổ, hormone nồng nặc.
 
Anh   hai  khác tranh  giành mất.
 
Tiếp theo là một thanh niên đeo mạng che,   đeo chuỗi dây vàng, đúng gu của Thư Duyệt.
 
 giơ bảng.
 
Trên đường dẫn   đó đến phòng VIP,  thở dài, cảm thấy  chẳng khác nào thái giám đưa phi tần  long sàng cho hoàng đế…
 
Đi đến khúc cua hành lang.
 
Đột nhiên, một bàn tay từ phía  bịt chặt miệng .
 
“Ưm… Ưm!”
 
Chưa kịp giãy dụa,  mắt  tối sầm,  mất  ý thức.
 
Khi mở mắt .
 
Xung quanh tối mờ, nhưng  vẫn nhận   đây là trần nhà của nhà !
 
Cơ thể mềm nhũn,  cựa quậy   dậy, thì  tiếng kim loại va chạm chói tai.
 
Ngẩng cổ tay lên.
 
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, thấy cổ tay  khóa bằng xiềng sắt.
 
“!”
 
 lập tức bừng tỉnh, mắt trừng lớn, bật dậy như cá chép quẫy .
 
  mắt là một đôi mắt đen kịt, lạnh lẽo, tĩnh mịch.
 
Người đàn ông  ngay đối diện, cứ lặng lẽ  ,     bao lâu.
 
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng .
 
“Tưởng Ngạn?”
 
“Em…  em  ở đây, còn mấy cái xích  là thế nào?”
 
Trên mặt  thoáng hiện một nụ  ôn hòa.
 
“Đây là nhà của chúng , em về nhà thì  gì sai?”
 
“Em… nhưng em rõ ràng nhớ là  đang ở”
 
Giọng  nghẹn , chợt nhớ đến bàn tay lúc  ngất ,   liền cứng đờ, kinh hãi đến tột cùng.
 
“Người  em bất tỉnh… là ?!”
 
Tưởng Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve má , nụ hôn dịu dàng rơi xuống môi.
 
“Anh chỉ đưa vợ  về nhà.”
 
“Dù  em cũng mê đắm những cơ thể trẻ trung hơn,  chịu về nhà, ở công ty thì nộp đơn xin nghỉ, cứ trốn tránh  mãi. Anh hết cách .”
 
 giãy giụa:
 
“Chúng  chỉ là kết hôn theo hợp đồng thôi mà!”
 
Anh giữ c.h.ặ.t t.a.y , ép lên đỉnh đầu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-hau-an-va-bi-mat-bi-nghe-len/chuong-5.html.]
Ngực   buộc  ưỡn lên, từng nụ hôn dày đặc rơi xuống.
 
“Ban đầu  cũng nghĩ thế.   em hết   đến  khác  thích ……”
 
“Anh  thật sự thích em, thế mà em  coi  như rác rưởi mà vứt bỏ.”
 
 run rẩy  những nụ hôn, trong lòng gào thét.
 
【Rác rưởi gì chứ, ai dám vứt bỏ   chứ!】
 
【Là  diễn quá đạt mới khiến   tin  thích thật ? Hối hận quá! Giá mà   thì   chẳng nhập vai dữ thế…… Không đúng, nếu   thật sự tin  thích  ,   nghi ngờ  hai lòng, còn theo  đến cả hội sở?】
 
Động tác của Tưởng Ngạn khựng , bàn tay  đặt lên tim .
 
“Tô Ngư, em  lương tâm  ?”
 
“Ơ… đương nhiên  chứ.”
 
Giọng   nắn bóp đến vỡ vụn, còn lòng  thì vỡ nát thật sự.
 
【Chẳng lẽ   định mổ tim   xem ? Xin trời chứng giám, cả đời con ngoài ham trai   thì chẳng  gì, con    giam c.h.ế.t ở đây !】
 
【Con còn   ăn   trai ngon nào, con  c.h.ế.t cũng  nhắm mắt  !】
 
【Quả nhiên, sinh lý  vấn đề sẽ biến thành tâm lý bệnh hoạn, cứu  với!】
 
Giọng  khàn khàn, mang theo chua xót:
 
“Có lương tâm mà  coi  như ch.ó để trêu đùa? Nếu thích trai trẻ thì  tìm họ ,  còn tới trêu chọc !”
 
“Lúc  thích , em một lòng một  khiến  yêu em, lúc  thích nữa, em  để bà của   chúng  giả kết hôn, ép   ly hôn.”
 
“Một năm liên hôn , trong mắt em là gì?”
 
  câu từ đột ngột thô tục của   cho c.h.ế.t lặng.
 
“Anh…    thể nghĩ ?”
 
“Sao     nghĩ , là vì  còn  ngủ với em ?”
 
Khoảnh khắc , vị trí của chúng   đổi.
 
Anh tựa lưng  đầu giường, khép mắt .
 
“Anh  hề bất lực. Em   gì cũng .”
 
“T… gì mà bất lực?”  bỗng cứng , kinh hãi:
 
“Anh…    tiếng lòng của em ?!”
 
“Ừ.”
 
Môi  run rẩy, nghẹn lời:
 
“Sao…   thể thế ? Từ, từ bao giờ?”
 
“Khoảnh khắc em ký  đơn ly hôn.”
 
“!”
 
Trời đất như sụp xuống  mắt .
 
【Sao   chuyện nực  thế ?】
 
【Ông trời ơi, ngài  cho con sống thì  sớm một câu, hoặc để con nhảy xuống sông còn thể diện hơn thế !】
 
 tuyệt vọng ôm mặt.
 
“Giờ em  thích … còn kịp ?”
 
Tưởng Ngạn đột nhiên mở mắt, vành mắt đỏ ửng.
 
Anh giữ chặt  gáy , hôn dữ dội, như  nhào nặn   tận xương máu.
 
Giọng  mang ý châm biếm:
 
“…Em thích   mấy phần? Cái gì cũng chịu  thật ?”
 
Vì cái mạng nhỏ,  gượng :
 
“Tất nhiên!”
 
“Cái gì cũng chịu !”
 
   cởi áo,    siết chặt eo, những nụ hôn dày đặc rơi xuống.
 
Không kịp nghĩ vì   đây  luôn tránh né , lúc    nửa đẩy nửa kéo  lên  .
 
“Tưởng Ngạn,  đừng… gãi cổ chân em…”
 
Vừa  xong,  chợt nhận  cảm giác lông tơ mềm mềm nơi mắt cá, nhưng  giống tay .