Còn Mạnh gia thì thực tế hơn nhiều. Trong gia tộc này, họ luôn tôn sùng thực lực lên hàng đầu, người có năng lực mới nhận được sự ủng hộ và công nhận của gia tộc. Cha mẹ Mạnh Thiên Tề vốn không được coi trọng trong gia tộc, nhưng Mạnh Thiên Tề thiên phú không tồi, cho nên trong gia tộc cũng coi như có được một chỗ đứng.
Chỉ là gia tộc bằng lòng bồi dưỡng Mạnh Thiên Tề, chứ đối với Mạnh Thiên Du có thiên phú Huyền Học bình thường thì không mấy để tâm. Cũng may công ty riêng của cha mẹ Mạnh Thiên Tề kinh doanh khá tốt, cho nên Mạnh Thiên Du ở nhà mình cũng được xem như tiểu công chúa mà nuôi nấng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Lần này Mạnh Thiên Du xảy ra chuyện, cha mẹ Mạnh Thiên Tề đã nhờ gia tộc giúp đỡ, nhưng gia tộc rõ ràng cũng không mấy để tâm đến chuyện này, cho nên họ mới bất đắc dĩ tìm đến Tề Thịnh, người đang ở Kinh Đô lúc này, để nhờ cậy.
Mà tình hình bên phía Mạnh Thiên Tề cũng thật sự không khả quan. Anh ta dù sao cũng còn trẻ, tuy nói thiên phú không tồi, nhưng nhiều lắm cũng chỉ vẽ được vài lá bùa trừ tà, đến bói toán anh ta còn không rành, càng không biết chú thuật gì, đối đầu với đám dân làng kia e là chẳng chiếm được lợi thế gì.
Hơn nữa, nhóm người của họ vào núi sâu, có rất nhiều điều phải lo lắng, nhưng đám dân làng kia gan lại lớn hơn nhiều. Họ mới ngồi chờ một ngày, đã có người không chịu nổi, cầm cuốc đánh bị thương mấy vệ sĩ.
Trong làng có hơn một trăm nhân khẩu, vệ sĩ Mạnh Thiên Tề mang theo tính ra cũng chưa đến hai mươi người. Có lẽ bình thường nhìn đã rất nhiều, nhưng đối đầu với đám dân làng đông người, gan lớn, lại đoàn kết một lòng thì hoàn toàn không có chút phần thắng nào.
Lúc Tề Thịnh nói với Cố Sanh rằng mình định đến vùng núi lớn đó, anh thuận miệng nhắc qua những chuyện này, Cố Sanh liền suy ra được đầu đuôi sự việc.
Chỉ là, những chuyện này dù sao cũng là chuyện của Tề Thịnh, anh cố ý nói cho cô biết, lại là vì cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-101.html.]
Cô nghĩ vậy, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng: "Những chuyện này... tại sao lại nói cho tôi?"
Đầu dây bên kia bỗng im lặng. Không bao lâu, giọng nói trầm thấp của Tề Thịnh truyền đến, dường như còn mang theo chút mệt mỏi: "Tôi cũng không biết, đột nhiên lại muốn nói với cô."
"Vậy à!" Cố Sanh suy nghĩ một chút, rồi lại hỏi anh: "Ý của anh là, anh cũng muốn đến vùng núi lớn đó sao?"
"Ừm." Tề Thịnh khẳng định, rồi lại nói thêm một câu: "Không cần lo lắng."
Cố Sanh nghe vậy khẽ cười một tiếng: "Vậy chúc các anh thuận lợi."
Cúp điện thoại, cô vẫn không hề nói đến chuyện mình cũng sẽ lên núi, bởi vì việc này vốn không nằm trong kế hoạch của cô. Huống hồ, tranh chấp giữa đám dân làng kia, có Tề Thịnh dẫn người đi, chắc hẳn cũng có thể giải quyết được.
Cho nên Cố Sanh cúp điện thoại xong liền đi mua vé xe. Lần này cô không chọn đi máy bay, mà là chọn xe khách đường dài.
Bởi vì mục tiêu cô tìm kiếm lúc trước cách đây cũng không xa, hơn nữa lộ trình hẻo lánh, chỉ có xe khách mới đến được.
Xách vali hành lý lên chiếc xe khách đường dài, lúc lên xe, cô bỗng cảm giác có người nhìn mình một cái, nhưng ngay khoảnh khắc cô nhìn qua, người đó liền dời ánh mắt.