"Cảm ơn." Ánh mắt Từ Giai nhìn cô tràn đầy vẻ biết ơn.
Cố Sanh lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi cô: "Các cô ở trong thôn mấy ngày rồi? Có nghe dân làng nhắc đến con sông nào không?"
"Sông?" Từ Giai lập tức bị cô hỏi cho ngẩn người, ngơ ngác nhìn cô.
Cố Sanh thấy vậy, lắc đầu nói không có gì, trong lòng lại nghĩ đến lời người kia nói lúc trước.
Lời của người đàn ông trung niên đó cô vốn không tin, chỉ là hôm nay ở Lý Gia Thôn, phát hiện cảm xúc của những người đó đều vô cùng ngang ngược, nhưng lại có mấy phần khác biệt so với tướng mạo của họ.
Nếu chỉ một người như vậy thì cũng thôi, nhưng cả một làng đều như thế, không khỏi có chút kỳ lạ.
Thứ có thể ảnh hưởng đến cả một làng, ngoài không khí, đồ ăn, hình như cũng chỉ có nước.
Mà sáng hôm nay, vừa hay người kia lại đề cập đến, nơi này có một con Yêu Hà...
Nếu Yêu Hà không có thật, Cố Sanh đương nhiên sẽ không tốn công vô ích nữa. Nhưng bây giờ sự bất thường của dân làng lại có thể là bằng chứng cho sự tồn tại của Yêu Hà.
Mà con Yêu Hà này nếu thật sự tồn tại, vậy thì ảnh hưởng của nó tuyệt đối không chỉ dừng lại ở một ngôi làng này.
Ban đầu cô vốn chỉ muốn tìm một nơi linh dị nào đó, nhưng bây giờ với cái Yêu Hà này, cô lại không thể không để tâm một chút.
Đúng lúc này, sau lưng chợt có một giọng nói nhỏ bé truyền tới, dường như có chút sợ hãi, nhưng vẫn cất lời: "Em nhớ lúc em tới, hình như là có đi qua một con sông..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-108.html.]
"Sông? Sông gì?" Mạnh Thiên Tề đang dỗ dành Mạnh Thiên Du, lúc này nghe cô gái đột nhiên nhắc đến sông, liền hỏi một câu.
"Chính là... con sông trên núi của họ." Mạnh Thiên Du ban đầu trong lòng hơi chột dạ, vì chuyện lúc trước nên cũng có chút sợ Cố Sanh. Vì vậy, khi thấy Cố Sanh quay đầu lại, cô gái còn rụt cổ một cái.
Mạnh Thiên Tề nhận ra hành động nhỏ của em gái, ôm cô gái chặt hơn, vỗ nhẹ lưng em: "Không sao đâu, ngoan, không sao cả! Đừng sợ, có anh ở đây rồi."
"Cô nói con sông đó ở đâu?"
Mạnh Thiên Tề vừa dỗ dành em gái xong, lúc này thấy Cố Sanh còn muốn hỏi tiếp, lập tức tỏ vẻ không vui. Anh ta ra hiệu cho Cố Sanh, nhưng Cố Sanh lại làm như không nhìn thấy.
"Con sông đó ở đâu? Cô biết không?"
"Cố Sanh!"
Giọng Mạnh Thiên Tề trầm xuống, nhưng Cố Sanh không khó để nghe ra sự phẫn nộ trong đó. Anh ta vỗ nhẹ Mạnh Thiên Du: "Em ấy vừa mới sợ hãi, cô có chuyện gì mà không phải hỏi ngay lúc này sao?"
Cố Sanh nhẹ nhàng ngước mắt, liếc anh một cái. Ngay lúc Mạnh Thiên Tề cho rằng cô sẽ không nói gì, cô chợt mở miệng: "Đúng, vấn đề này rất quan trọng, cho nên tôi phải biết ngay bây giờ."
"Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng đến vậy?" Mạnh Thiên Tề rõ ràng đã rất mất kiên nhẫn. Hai ngày dài đối đầu căng thẳng cùng với việc vận động mạnh vừa rồi đã khiến anh kiệt sức. Hiện tại vừa mới được thở phào một hơi, lại gặp phải Cố Sanh cứ truy vấn em gái mình, tự nhiên không vui.
"Mạnh Thiên Tề, cậu nói chuyện dễ nghe thật đấy."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Tề Thịnh không biết đã đi tới từ lúc nào, đúng lúc bắt gặp Mạnh Thiên Tề nổi cáu, liền lên tiếng ngăn cản với vẻ không hài lòng.