Một nữ sinh khác nghe cô bạn nói vậy, cũng bắt đầu khóc: "Thật sao? Mẹ tôi vẫn luôn dặn tôi đừng lo chuyện bao đồng, nhưng trên đường tôi thấy bà lão kia đã lâu không ăn cơm, liền nghĩ mời bà ăn một bát cơm, ai ngờ tỉnh lại đã ở đây rồi. Chúng ta thật sự bị bán sao?"
Cố Sanh nghe mà dở khóc dở cười. Vừa hay lúc này bên ngoài có người đến gọi họ ăn cơm.
Nhìn vẻ mặt đầy phòng bị của hai nữ sinh, cô không khỏi cười khẽ một tiếng: "Các cô không có bị bán. Mấy tên buôn người đó đã bị tôi giải quyết rồi. Sau đó thấy các cô chưa tỉnh, mới đưa các cô đến ngôi làng bên cạnh này ở tạm một đêm."
Cố Sanh nói đến đây, nhớ lại chuyện lúc nãy, đã qua một buổi chiều rồi, những kẻ kia chắc cũng đã có động tĩnh gì rồi chứ?
Ngôi làng bên này thoáng đãng, tín hiệu vẫn có. Cô lấy điện thoại gọi cho đồn cảnh sát bên này, hỏi thăm xem hôm nay có phải có bọn buôn người đến tự thú không.
Cảnh sát bên kia nghe thấy kỳ quái: "Cô là ai? Làm sao biết chiều hôm nay có bọn buôn người đến tự thú?"
Cố Sanh không có ý định nói dối, trực tiếp nói cho anh ta biết, mấy tên buôn người đó chính là do cô đánh bị thương. Có điều cảnh sát đối diện rõ ràng không tin.
Cố Sanh ngược lại không quan tâm chuyện này. Cúp điện thoại xong, cô liền nói cho hai nữ sinh kia biết, bọn buôn người đã đi tự thú rồi. Hai nữ sinh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Ban đêm, lúc Cố Sanh mở ba lô tìm đồ, vô tình liếc thấy hình nhân rơm kia, khóe miệng hơi nhếch lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-115.html.]
Cô biết bọn chúng sợ cái gì, có lẽ chính là sợ cô trực tiếp dùng hình nhân rơm này đ.â.m xuyên cổ họng bọn chúng chăng?
Chẳng qua bọn chúng không biết, hình nhân đúng là dùng để hạ thuật nguyền rủa, nhưng Cố Sanh đối với cái này lại cũng không rành lắm. Hình nhân rơm này, chỉ là cô làm ra để dọa người mà thôi, chỉ có thể phát huy tác dụng trong một khoảng thời gian và phạm vi nhất định.
Nhưng bọn chúng cũng không có cơ hội biết được.
Sáng sớm hôm sau, hai nữ sinh đó dưới sự chỉ dẫn của Cố Sanh, đã bắt được xe khách trở về. Tiễn hai người đi xong, Cố Sanh vừa quay lại làng, chuẩn bị mang theo những lá bùa mình đã vẽ từ hôm trước để đi dò xét con Yêu Hà kia, thì nghe thấy người nhà chủ đang bàn tán, vẻ mặt có chút sợ hãi.
"Thằng Nhị Cẩu tận mắt thấy đấy, lần này người c.h.ế.t hình như vẫn là người của Lý Gia Thôn trên núi, bị nước cuốn thẳng từ trên đó xuống..."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Trước kia mỗi lần thấy đều là người không quen biết, lần này đến Lý Gia Thôn có người chết, không lẽ bên chúng ta rồi cũng sẽ xảy ra chuyện chứ?"
"Suỵt! Đừng nói bậy. Tôi thấy chắc đến tám phần là do người của Lý Gia Thôn làm nhiều chuyện thất đức, chọc giận thần núi nên mới bị hại. Bà xem hai cô sinh viên đại học hôm qua, chẳng phải suýt chút nữa là bị bán vào Lý Gia Thôn rồi sao? Bán vào đó thì người phụ nữ nào có ngày lành mà sống, đây sợ là báo ứng đấy..."
"Nhưng tôi vẫn lo lắng..."
Cũng không phải làng nào dân cũng lanh lẹ, dũng mãnh như Lý Gia Thôn. Ngôi làng này ở gần, không nằm sâu trong núi, bình thường cũng có chút giao lưu với bên ngoài, cho nên vẫn còn xem như một ngôi làng bình thường.