Anh ta vừa nói ra lời này, chính Cố Sanh cũng phải nhìn anh ta thêm một cái, ngay sau đó, Mạnh Tuấn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Đúng vậy, hai người các ngườiđều họ Cố, chẳng lẽ vẫn là bà con xa?"
Cố Bắc lại nhìn kỹ Cố Sanh một chút, cuối cùng lắc đầu, cười nói: "Chắc chỉ là trùng hợp thôi, chúng tôi trước đây chưa từng gặp qua."
"À, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả!"
Lý Hạc đang nói chuyện phiếm ở bên kia, lúc này cũng xen vào một câu: "Nhà họ Cố thế hệ này có mấy người đó, chúng ta cũng đâu phải không rõ, có gì mà phải đoán mò?"
Mạnh Tuấn cười cười, đáy mắt ẩn chứa ý vị sâu xa.
Cố Sanh đưa tay vuốt tóc, coi như những lời bọn họ vừa nói hoàn toàn không liên quan đến mình: "Người đã đến đủ cả rồi, vậy bây giờ chúng ta đi xem thử chứ?"
Ban đêm, dưới chân núi Lý Gia Thôn, bóng cây lắc lư, gió thổi qua rừng dương xào xạc, từng mảng lá rụng từ trên đầu bay xuống.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Vì là mùa hè nên dù là ban đêm, thời tiết vẫn còn khá nóng bức. Nhưng khi từ từ đến gần Yêu Hà, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm dần, cuối cùng lạnh đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Mấy người dù đến đây với mục đích gì, lúc này vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc.
Đến gần bờ sông, dưới ánh trăng, chỉ thấy một dòng sông dài từ giữa sườn núi chảy xuống, uốn lượn trôi đi. Chỉ có điều, màu sắc của dòng sông lại là màu đỏ máu, trông tựa như một hồ máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-125.html.]
Sắc mặt Tề Thịnh nghiêm nghị: "Xem ra không đơn giản. Lát nữa mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không xong thì nhanh chóng rút lui, rồi tính tiếp."
Mấy người khác lên tiếng, rồi định từ từ tiến lại gần dòng sông. Cố Sanh tiến lên mấy bước, mí mắt phải đột nhiên giật mạnh, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.
Cô vội vàng lùi lại, lại bất ngờ đạp trúng một cành cây, phát ra tiếng động nhỏ.
Vừa rồi chỗ này rõ ràng không có cành cây nào.
Cố Sanh đột ngột quay người lại, liền thấy một bóng trắng đang ngồi xổm cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào cô, tròng mắt trợn ngược, gương mặt trắng bệch nhăn nheo dưới ánh trăng càng thêm kinh khủng.
Ngay khoảnh khắc Cố Sanh quay đầu, bóng trắng đó lập tức tấn công, giương bộ móng tay thon dài chực cào vào mặt Cố Sanh.
Cố Sanh đầu tiên là né tránh, đáp lại một cước, nhưng thứ này dường như mạnh hơn những con khác nhiều, lại đứng dậy, bám riết lấy Cố Sanh không buông.
Mấy người bên kia rõ ràng cũng đã chú ý đến tình hình ở đây, đều chạy tới. Cố Sanh lại không chút hoang mang lấy từ trong túi ra một lá định thân phù, giữ chặt cái xác đó tại chỗ.
Mấy người chạy tới giúp đỡ: "..."
Mạnh Tuấn nói: "Có chuyện gì vậy? Lúc trước cô không phải nói thứ đó không thể rời xa con sông kia lâu sao? Vừa rồi tôi cũng không nhìn thấy nó từ dưới sông đi lên."
Cố Sanh cũng thấy lạ, nhưng nghĩ lại liền thông suốt: "Chắc là con đã g.i.ế.c người của Lý Gia Thôn ban ngày. Lúc nãy tôi đã nhận thấy nó có chút khác biệt so với những con khác."
Cố Sanh vừa nói vừa vạch miệng con quái vật kia ra, cố nén cảm giác buồn nôn mà đẩy nó sang một bên, để lộ hàm răng bên trong.
Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.