Cố Sanh cảm thấy không khỏi có chút quá trùng hợp. Cô bị người ta lừa đi giải quyết chuyện Yêu Hà, bên này lại trùng hợp có đại sư đến giải quyết nhanh gọn như vậy sao?
Nhưng những điều kỳ quặc bên trong cũng không thể nào kiểm chứng được. Cuối cùng cô vẫn chọn cùng Tề Thịnh trở về Kinh Đô. Đến Kinh Đô, vẫn ở khách sạn lần trước, chỉ là không phải phòng 404. Hơn nữa lần này Tề Thịnh cũng đã trả phòng trước đó, dứt khoát cũng ở lại đây luôn.
Sắp xếp đồ đạc trong phòng xong, Cố Sanh liền mở điện thoại ra chơi. Trước đó vì bận xử lý chuyện Yêu Hà nên thường xuyên không mang theo điện thoại. Hôm nay xem lại mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Trong đó có Tề Thịnh, Mạnh Thiên Tề, lại còn có cả Phó Cảnh, và một số điện thoại lạ hoắc.
Cố Sanh nghĩ nghĩ, trước tiên gọi lại cho Phó Cảnh. Đầu dây bên kia vừa kết nối, đầu tiên là một tràng kêu ca: "Cố đại sư, sao cô mãi không nghe điện thoại của tôi vậy?" Nói một hồi lâu còn kể lể chuyện lần trước anh ta về quay phim, một cảnh đu dây nguy hiểm suýt chút nữa xảy ra chuyện, may mà thời khắc mấu chốt lá bùa bình an đã bảo vệ anh ta một mạng.
Cố Sanh nghe vậy, cảm giác như đang trò chuyện với bạn cũ, tâm trạng không tệ, lại nhắc nhở anh: "Kiếp nạn hôm nay của anh đã qua, thời gian còn lại vận khí chắc sẽ rất tốt đấy."
Đầu dây bên kia dường như ngẩn người, sau đó mới nói: "Vậy thì xin mượn lời tốt của Cố đại sư. Đúng rồi, còn có một vấn đề nữa."
Phó Cảnh nói đến đây thì đột nhiên dừng lại một chút: "Cố đại sư, mấy ngày nay cô không xem Weibo à?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Hửm?" Cố Sanh không hiểu lắm. Nguyên chủ trước kia dùng cái điện thoại di động cùi bắp, dù có kẹt cứng cũng không tải nổi Weibo, nhưng cũng có nghe nói qua. Bây giờ nghe anh ta nói vậy, Cố Sanh nghĩ nghĩ: "Vẫn chưa xem, để tôi tải về xem thử."
"Đừng, đừng, đừng!" Phó Cảnh vội vàng ngăn cản: "Không xem thì thôi. Cố đại sư, trên Weibo toàn là mấy chuyện bát quái, xem không hay đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-132.html.]
"Ồ." Cố Sanh nghĩ nghĩ, đúng là xem cũng chẳng có gì hay, thế là lại quyết định không tải nữa. Cúp điện thoại của Phó Cảnh, cô lại gọi cho một số lạ khác.
Số này đã liên tục gọi rất nhiều lần, ngày nào cũng có, chắc không phải là gọi nhầm.
Quả nhiên, lúc Cố Sanh gọi tới, đầu dây bên kia là một giọng nói có chút quen thuộc, chỉ là trong giọng nói ẩn chứa sự mệt mỏi nhàn nhạt: "Alô?"
"Tôi là Cố Sanh."
Đầu dây bên kia dường như hơi sững sờ trước tin này, ngay sau đó kích động nói: "Cố đại sư, cô cuối cùng cũng trở về rồi!"
Người ở đầu dây bên kia là Triệu Vũ.
Bởi vì ngữ khí của người đối diện thay đổi quá rõ ràng, Cố Sanh lập tức phản ứng lại, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra. Chỉ là cụ thể là chuyện gì, cô chưa gặp Triệu Vũ nên cũng không thể tính ra được, thế là chỉ có thể hỏi: "Sao vậy?"
Triệu Vũ dừng một chút, giọng đột nhiên nhỏ lại: "Cố đại sư, tôi cảm thấy nhà của tôi mấy ngày gần đây rất kỳ quái. Cô bây giờ đã về Kinh Đô rồi phải không?"
Cố Sanh "Ừm" một tiếng: "Tôi đang ở Kinh Đô, tại khách sạn có căn phòng mà chúng ta gặp nhau lần trước."
"Khách sạn Tôn Hưởng?"
"Ừm."