Triệu Vũ đến rất sớm. Buổi sáng lúc mười giờ cậu đã đến Kinh Đô, hẹn Cố Sanh mười hai giờ gặp mặt ở nhà hàng Khải Duyệt. Cậu cũng định nhân cơ hội này mời Cố Sanh một bữa cơm.
Cố Sanh thì cảm thấy gặp mặt ở đâu cũng vậy. Đến Khải Duyệt, nhân viên phục vụ liền đưa cô đến một phòng riêng cao cấp, Triệu Vũ đã đợi sẵn ở bên trong.
Nói thật, lần này nhìn thấy Triệu Vũ, Cố Sanh có chút kinh ngạc. Từ lúc họ rời Lý Gia Thôn đến bây giờ, mới chỉ có bốn năm ngày, vậy mà Triệu Vũ đã tiều tụy đến mức này.
Khóe mắt thâm quầng, ánh mắt lờ đờ vô thần, rõ ràng là đã rất lâu không được ngủ ngon. Cậu ngồi trước bàn chờ đợi, mí mắt không ngừng cụp xuống rồi lại mở ra, cụp xuống rồi lại mở ra. Lặp lại mấy lần như vậy, Triệu Vũ có chút bực bội đứng dậy, định ra bên cửa sổ cho tỉnh táo. Kết quả vừa đứng lên đã thấy Cố Sanh đứng ở cửa.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Trong mắt cậu lập tức ánh lên vẻ ngạc nhiên vui mừng: "Cố đại sư, cô cuối cùng cũng đến rồi!"
"Mấy ngày nay cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nếu là người khác nhìn, có lẽ chỉ thấy trạng thái cậu ta không tốt, cho rằng là do không được nghỉ ngơi đầy đủ. Nhưng Cố Sanh nhìn thì ngoài việc đó ra, cô còn thấy quanh người Triệu Vũ lờ mờ có một lớp hắc khí bao bọc.
Những luồng hắc khí này rất kỳ lạ, không tiếp xúc quá gần, nhưng cũng không chịu rời đi, phảng phất như muốn đeo bám lấy Triệu Vũ. Nhưng bị thứ như vậy đeo bám lâu ngày, người bình thường cũng sẽ không được nghỉ ngơi tốt, hễ ngủ là dễ gặp ác mộng, kéo dài mãi thì cũng sẽ khiến người ta suy sụp cả người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-134.html.]
Triệu Vũ dường như rất thấu hiểu điều này. Cậu nhìn xung quanh, rồi đột nhiên nhỏ giọng nói với Cố Sanh: "Cố đại sư, cô cũng nhìn ra đúng không? Mấy hôm nay ở nhà tôi cứ cảm thấy không ổn, luôn cảm giác có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn đến nỗi lưng tôi lạnh toát."
Cố Sanh cũng không thấy làm lạ. Việc bị đeo bám quá rõ ràng, chính bản thân họ có chút cảm ứng cũng là bình thường.
Chỉ có điều khi cô hỏi Triệu Vũ gần đây đã đi những đâu, Triệu Vũ lại nói: "Cũng không đi đâu cả. Lần trước từ trên núi trở về, Giai Giai sợ hãi lắm, cho nên mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở nhà cô ấy để chăm sóc, chỉ có hôm qua về nhà một lần, ngoài ra chưa từng đi đâu khác."
Điều này rất không hợp lý. Nếu bản thân Triệu Vũ không có vấn đề gì, cũng không chạy lung tung khắp nơi, chẳng lẽ lại có thứ gì đó cố ý tìm đến cậu ta sao?
Không cần thiết chứ?
Cứ như vậy, Cố Sanh cũng không có cách nào hay hơn, chỉ đành lấy ra một lá hộ thân phù đưa cho Triệu Vũ: "Một trăm một lá, cậu cầm lấy. Nếu thật sự có thứ gì đó đến tìm cậu, thứ này có thể ngăn cản được một lúc."
Triệu Vũ lập tức bỏ tiền ra mua, rồi lại ngập ngừng: "Chỉ có một lá thôi sao? Cố đại sư, một lá này có khi nào cản được một lần là hết tác dụng không? Hay là tôi mua thêm mấy lá nữa nhé?"
Có người vui vẻ bỏ tiền, Cố Sanh không có lý do gì không đồng ý. Hơn nữa, việc vẽ bùa đối với cô thật sự không khó, loại hộ thân phù, bùa bình an này cô lại càng vẽ thuần thục từ lâu, cho nên bán cũng rẻ hơn.
Đương nhiên, phần lớn thời gian, cô cũng chỉ bán cho người mà cô thấy thuận mắt.