Cô đối với Triệu Vũ này vốn không có cảm tình gì đặc biệt, nhưng lần trước cậu ta dám liều mình đi cứu bạn gái đã khiến Cố Sanh cảm thấy người này cũng không tệ lắm, cho nên lần này mới giúp cậu.
Bán tổng cộng năm lá hộ thân phù cho Triệu Vũ xong, Cố Sanh không muốn bán thêm nữa, trực tiếp nói với cậu ta rằng như vậy là đủ rồi. Nếu ngần này mà còn không đủ dùng, thì hơn phân nửa đó là Lệ Quỷ, thêm mấy lá nữa cũng chỉ đủ nhét kẽ răng mà thôi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Triệu Vũ nghe vậy lòng hoang mang lo sợ, hỏi còn có cách nào khác không. Cố Sanh nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước đây tôi đúng là có chế tạo qua một món pháp khí phòng ngự, nhưng đã bán cho người khác rồi, cho nên hiện tại ngoài lá bùa ra thì không còn gì có thể bán."
Pháp khí phòng ngự, nghe thôi đã biết là đồ tốt.
Tiếc là đã bán cho người khác rồi.
Triệu Vũ trong lòng tiếc nuối, nhưng nghĩ lại, không đúng! Nếu là pháp khí do Cố Sanh chế tạo, vậy thì làm ra cái thứ hai cũng không phải là không thể.
Thế là cậu lập tức thay đổi vẻ mặt mong đợi, nhìn về phía Cố Sanh: "Cố đại sư, pháp khí phòng ngự đó của cô có thể làm thêm một cái nữa không? Bao nhiêu tiền tôi cũng mua."
Cố Sanh không ngờ cậu ta vẫn còn đang nhắm đến thứ này, nhưng cô vẫn từ chối. Thứ nhất, chế tạo pháp khí phòng ngự vẫn cần tốn không ít thời gian và tâm sức. Thứ hai, tình hình hiện tại của Triệu Vũ vẫn chưa cần đến pháp khí phòng ngự.
Thế là cô trực tiếp mở miệng: "Không cần đâu, tình hình hiện tại của cậu không dùng đến pháp khí phòng ngự."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-135.html.]
Cố Sanh đã nói như vậy, Triệu Vũ dù có không cam tâm đến mấy cũng chỉ đành từ bỏ ý định về pháp khí phòng ngự. Hai người ăn cơm ở Khải Duyệt. Cố Sanh tiện tay khua mấy cái, những luồng hắc khí vây quanh người Triệu Vũ liền từ từ tan đi.
Triệu Vũ lập tức cảm thấy người nhẹ nhõm đi không ít, khuyên Cố Sanh gọi thêm nhiều món đắt tiền: "Lần trước đã muốn mời cô một bữa cơm rồi. Chuyện của Giai Giai trước đó, thật sự vô cùng cảm ơn cô."
Cố Sanh cũng không khách sáo, liền gọi một loạt những món có tên nghe rất hay nhưng mình chưa từng ăn qua. Lúc món được mang lên, phát hiện cũng không tệ lắm, liền từ từ bắt đầu ăn.
Mà tại phòng quan sát của nhà hàng Khải Duyệt, hai người đàn ông đang theo dõi cảnh tượng trong phòng riêng này.
Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn ôn hòa, mặc vest đen. Nếu Cố Sanh có mặt ở đây lúc này, nhất định sẽ cảm thấy người này vô cùng quen mắt. Cố Bắc giờ phút này đang hơi nhíu mày, có chút không hiểu nhìn người đối diện.
"Cha, cha cảm thấy Cố Sanh có vấn đề gì sao?"
"Hửm?" Một người đàn ông trung niên khác nghe vậy, dời đi ánh mắt đang nhìn màn hình giám sát, từ từ ngẩng đầu, đáy mắt ẩn chứa ý cười: "Cố Sanh à, có chút thú vị đấy."
Cố Bắc không hiểu: "Cha, cha nói gì vậy?"
Người đàn ông trung niên sờ cằm, nhưng chỉ cười không nói. Trong lòng lại đang suy nghĩ, khó trách lúc đó trên xe nhìn thấy Cố Sanh lần đầu tiên đã cảm thấy quen mắt, quả nhiên là con của anh cả mình.