Gào xong, cô suy sụp ôm đầu, làm ra vẻ tự bảo vệ, thân thể không ngừng run rẩy. Triệu Vũ thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc nấc mơ hồ của cô.
Cố Sanh nhìn theo hướng cô ấy vừa nhìn, nơi đó chỉ có một đống cháy đen và khói đen đặc bốc lên.
Tề Thịnh lại nói: "Tầng ba."
Cố Sanh ngẩn người: "Cái gì?"
"Tôi phát hiện tầng ba có d.a.o động âm khí, nơi đó có thứ gì đó."
Cố Sanh nghe anh giải thích mới biết anh nói là nhìn tầng ba. Vừa rồi cô nhìn theo ánh mắt của San Nhu, thì lại nhìn vào tầng hai. Có điều San Nhu đang quỳ một chân trên đất, nên tầm mắt ngước lên sẽ cao hơn một chút, hơn nữa cô lại sợ hãi thứ đó nên cũng không dám nhìn thẳng, chỉ dùng khóe mắt liếc trộm một cái.
Cố Sanh nghĩ vậy, hướng mắt nhìn lên tầng ba, quả nhiên nhìn thấy một bóng trắng trên ban công tầng ba.
"Nhìn thấy gì vậy?" Tề Thịnh nói rồi tự nhiên bước đến đứng chắn trước mặt cô, đó là một vị trí có thể cản được các đòn tấn công.
Cố Sanh: "Một bóng trắng."
Ngay sau khi cô nói xong câu đó, cô chợt thấy bóng trắng kia lóe lên, rồi từ từ ẩn mình vào trong bóng tối.
Cố Sanh liền dời ánh mắt. Vừa rồi, trước khi bóng trắng đó biến mất, Cố Sanh có một cảm giác mãnh liệt rằng nó đang nhìn cô.
Còn việc nó rời đi, có lẽ là vì một sự kiêng dè nào đó.
Và ngay khoảnh khắc bóng trắng biến mất, San Nhu cũng đột nhiên như mất hết sức lực, mắt trợn ngược rồi trực tiếp ngã xuống đất bất tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-152.html.]
Triệu Vũ nhận lại San Nhu từ tay nhân viên cứu hỏa, gọi điện thoại cho cha mẹ cô. Lúc cúp máy, vừa hay nhìn thấy đội viên cứu hỏa đi vào chữa cháy khiêng mấy người ra đặt lên những chiếc cáng cứu thương đã chuẩn bị sẵn từ đầu.
Xe cứu thương của bệnh viện cũng vừa hú còi inh ỏi chạy tới.
Triệu Vũ vội vàng hỏi một câu: "Chú ơi, họ sao rồi? Còn sống không ạ?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Nhân viên cứu hỏa chỉ nhìn cậu một cái: "Tránh đường một chút, để người ta vào cấp cứu trước đã."
Triệu Vũ đành phải vội vàng tránh ra, ôm San Nhu đi đến trước mặt Cố Sanh, run rẩy mở miệng: "Cố đại sư, cô nói xem, họ sẽ không sao chứ?"
Cố Sanh im lặng một lát: "Cậu ấy đã đến bước này rồi, tôi cũng không thể cứu vãn được nữa."
"Ý cô là... La Tường không thể nào sống được nữa sao?"
Cố Sanh thấy bộ dạng thất thần này của cậu, cũng bèn giải thích thêm hai câu: "Cậu ấy e là đã c.h.ế.t từ sớm rồi."
Triệu Vũ giật mình: "Đã c.h.ế.t từ sớm rồi? Sao có thể? Hôm qua tôi còn gặp cậu ấy mà!"
Dường như bị tin tức này làm cho kinh hãi, nỗi bi thương vừa rồi của Triệu Vũ cũng nhất thời bị xua đi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại không ít.
Cố Sanh liếc nhìn cậu: "Hôm qua cậu cũng nói, rơi từ tầng mười xuống mà không hề hấn gì, một người bình thường có thể làm được sao?"
Thật ra lúc Cố Sanh nói câu này cũng có chút chột dạ. Bởi vì rơi từ tầng mười xuống mà không chết, ở thời đại này, trong số những người sống mà cô từng thấy qua, hình như cũng chỉ có mình cô là có khả năng đó.
Triệu Vũ nghẹn lời: "Nhưng điều đó cũng không thể nói rõ là lúc đó cậu ấy đã c.h.ế.t rồi chứ? Nói không chừng chỉ là, chỉ là..."
Cậu nghĩ ra rất nhiều lời để phản bác, nhưng cuối cùng lại không nói ra được một lời nào.