Mà Cố Sanh sau khi cậu rời đi, cùng Tề Thịnh liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy chút ý vị khẳng định.
"Anh cũng cảm thấy vậy sao?"
"Ừm."
"Biết là thứ gì không?"
Mi tâm Tề Thịnh hơi nhíu lại: "Là d.a.o động âm khí, trước mắt vẫn chưa thể phán đoán được rốt cuộc là thứ gì."
Cố Sanh vừa định nói chuyện, chợt nghe phòng bên cạnh phát ra tiếng động, dường như có thứ gì đó bị đổ nhào. Cô lập tức đứng dậy, Tề Thịnh một tay kéo cửa phòng ra.
Hai người đuổi sang phòng bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy Triệu Vũ hai tay đang giữ chặt lấy tay San Nhu, còn San Nhu thì trừng lớn hai mắt, hai tay ôm đầu, mặt cậu đầy vẻ thống khổ, muốn dùng đầu đập vào chiếc tủ đầu giường bên cạnh.
Triệu Vũ vừa thấy Cố Sanh tới, vội vàng cầu xin cô giúp đỡ. Cố Sanh ngay khoảnh khắc nhìn thấy San Nhu, đã lấy ra một lá bùa vàng, ngón tay kẹp lấy rồi ấn lên trán cô gái.
Sau đó hỏi Triệu Vũ: "Có chuông linh không?"
Triệu Vũ nhìn San Nhu bị giữ chặt bất động ngay lập tức, sững người một chút rồi lắc đầu. Bỗng nhiên cậu lại nghĩ ra điều gì đó, chạy đến bên cửa sổ, lấy xuống một chùm chuông gió màu tím nhạt.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, chuông gió leng keng rung động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-156.html.]
Cố Sanh gật đầu: "Được rồi."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Vừa dứt lời, cô nhận lấy chùm chuông gió từ tay Triệu Vũ, đưa lên đỉnh đầu San Nhu đang ngồi bất động trên giường rồi lắc ba vòng. Vừa lắc, miệng vừa khẽ niệm vài câu chú ngữ.
Tay phải thiếu nữ khẽ cầm một chùm chuông gió màu tím, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước, gương mặt nhỏ nhắn đanh lại, vẻ nghiêm túc đĩnh đạc trông càng thêm thu hút.
Tề Thịnh đứng một bên, rất ít khi thấy được vẻ mặt nghiêm túc này của cô, giờ phút này liền hứng thú nhìn chằm chằm.
Chỉ là càng nhìn, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm, một ngọn lửa trong lòng bị anh ép xuống, chỉ còn lại khóe miệng khẽ mím.
Vừa hay lúc này, Cố Sanh niệm đến câu chú cuối cùng, đột nhiên dừng lại. Chuông linh rời tay, bay lên cao, rồi bỗng nhiên rung lắc dữ dội, một hồi chuông vang gấp gáp, như muốn xé rách màng nhĩ.
Triệu Vũ nhanh chóng bịt tai lại. Sau một hồi chuông vang dồn dập nhất, chùm chuông gió màu tím đột nhiên rung lắc mạnh, sợi dây tím buộc chuỗi hạt đột ngột đứt ra, chuông và hạt cườm rơi lả tả trên mặt đất.
Lúc này, cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy mạnh ra, ngay sau đó là tiếng gào của ông Vu: "Các người đã làm gì con gái tôi?"
San Nhu vào lúc chuông linh vỡ tan, đôi mắt đờ đẫn đảo vài vòng, dường như đã tỉnh táo lại, rồi ngay sau đó liền ngất đi.
Ông Vu nhìn thấy con gái hôn mê, trên giường lại vô cùng lộn xộn, trán còn dán một lá bùa, không khỏi tức giận ngút trời, ép nhóm Cố Sanh xuống lầu.
Ngay sau đó, liền xảy ra cảnh tượng lúc trước.
Triệu Vũ giải thích thế nào ông Vu cũng không nghe. Ông chưa bao giờ tin vào những chuyện ma quỷ thần linh này, nhìn thấy người khác dùng những trò đó với con gái mình, tự nhiên không có sắc mặt tốt.
Triệu Vũ cũng không thể nói lời quá gay gắt với bậc trưởng bối, chỉ đành cười gượng một tiếng.