Ông Vu mắng Triệu Vũ xong vẫn chưa nguôi giận, lại chỉ vào hai người Cố Sanh: "Tôi không biết các người là bọn lừa đảo giang hồ từ đâu tới, nhưng tôi nói cho các người biết, các người đừng hòng động đến con gái tôi, nhà chúng tôi một đồng cũng sẽ không cho các người đâu!"
Cố Sanh mím môi: "Con gái ông thật sự bị trúng tà."
Ông Vu gần như bị cô làm cho tức đến bật cười: "Cô nghe cho rõ đây, con gái tôi là bị bệnh, không phải trúng tà! Còn nữa, tôi nói cho các người biết, loại lừa đảo như các người ở nhà tôi sẽ không lấy được một đồng nào đâu, khuyên các người sớm bỏ cái ý định đó đi!"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Cố Sanh lại dường như không hề bị ông ta ảnh hưởng, chỉ không nhanh không chậm nói: "Chỉ cần tôi có thể cứu tỉnh con gái ông, có phải lừa đảo hay không quan trọng đến vậy sao?"
Ông Vu bị cô làm cho tức đến nghẹn họng, suýt chút nữa thì trợn trắng mắt.
Lúc này, Tề Thịnh lại đột nhiên từ một bên bước tới: "Vu tiên sinh, ngài có biết đến tập đoàn quốc tế IE không?"
Ông Vu bị anh hỏi cho ngẩn người. Ông đương nhiên biết quốc tế IE. Nói một cách trực quan, những công ty nằm trong top 50 toàn cầu như vậy, không có mấy doanh nhân thực thụ nào lại hoàn toàn không biết đến. Chỉ là ông không hiểu Tề Thịnh đột nhiên nhắc đến chuyện này là có ý gì.
Dường như nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt ông Vu, Tề Thịnh khẽ cười: "Tôi là Tề Thịnh của tập đoàn quốc tế IE."
Ông Vu giật nảy mình. Ông quả thực ngay từ đầu đã nhìn ra người đàn ông này khí chất bất phàm, nhưng có một số người lăn lộn lâu năm trong giới kinh doanh cũng có thể giả ra được tám phần tương tự. Huống hồ trước đó trong lúc tiếp xúc, người đàn ông này đều cực kỳ trầm lặng, phảng phất như là tùy tùng của cô gái kia vậy. Chính vì thế, ông đã có phần xem thường anh.
Cho nên vừa rồi, ông mới không chút che giấu mà buông lời mắng chửi. Nhưng ông vạn lần không ngờ rằng, người này vậy mà lại là Tề Thịnh. Thân phận cỡ này thường không ai dám tùy tiện mạo nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-157.html.]
Ông Vu có chút ngơ ngác.
Thái tử gia của tập đoàn quốc tế IE!
Cái này con mẹ nó thật xấu hổ quá.
Ông Vu có chút lúng túng mở miệng: "Tề tiên sinh..."
Ánh mắt Cố Sanh lóe lên, giọng điệu này thay đổi cũng quá nhanh rồi. Triệu Vũ cũng trợn tròn mắt, nhưng cảm nhận của cậu khác với Cố Sanh, thuộc về kiểu kinh ngạc gấp bội.
Kinh ngạc! Anh chàng vẫn luôn đi bên cạnh xách túi cho Cố đại sư này, thế mà lại là thái tử gia của tập đoàn quốc tế IE sao?
Giới lãnh đạo cấp cao của quốc tế IE bây giờ cũng rảnh rỗi đến vậy sao?
Rảnh đến mức bỏ mặc công việc công ty, chạy tới xách vali cho Cố Sanh?
Triệu Vũ liều mạng lắc đầu, cảm thấy sự việc chắc chắn không phải như vậy. Tề đại lão hẳn là không rảnh rỗi đến thế.
Vào lúc này, cái đầu rỉ sét kia của Triệu Vũ cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động. Cậu nhớ lại việc Tề Thịnh trên đường đi cứ luôn ngăn cản mình nói chuyện với Cố đại sư, còn có ánh mắt Tề Thịnh vô tình nhìn Cố đại sư...
Đột nhiên, cậu cảm thấy mình dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Tề Thịnh lại không hề có chút cảm giác nào là mình vừa ném ra một "quả bom" nặng ký, dường như việc anh tiết lộ thân phận chỉ là để chứng minh "Chúng tôi không phải lừa đảo."