Cố Sanh dùng bữa xong, liền cùng Tề Thịnh trở về khách sạn đã đặt trước đó. Đi ngoài cả ngày, trên người cô tuy không đổ mồ hôi, nhưng luôn cảm thấy quần áo dính không ít bụi bặm, cho nên vừa về đến nơi liền vội vàng đi tắm rửa.
Tắm xong đi ra, liền thấy Tề Thịnh đang ngồi trong phòng cô. Tóc anh hơi ẩm, trên người đã thay một bộ quần áo thoải mái, tay đang cầm một cuốn sách không biết của ai đặt ở đó mà đọc.
Đến gần một chút, còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh, cùng mùi sữa tắm của cô là một loại, hương thơm dịu nhẹ.
Cố Sanh sững người trong giây lát rồi lại khôi phục bình thường, lách qua người anh, đi lấy máy sấy tóc.
Cố Sanh không hề hay biết, từ lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, cuốn sách trên tay Tề Thịnh đã rất lâu không được lật sang trang mới. Và ngay khoảnh khắc cô đi ngang qua, tay Tề Thịnh không nhịn được hơi dùng sức, trang sách bị vò nhàu đi một mớ.
Anh ngẩng đầu, nhìn Cố Sanh, giọng hơi khàn: "Để tôi sấy giúp cô nhé."
Cố Sanh đang cầm máy sấy tóc thì dừng tay lại, lập tức trả lời: "Không cần." Rồi cô bật máy sấy, vù vù sấy tóc, vừa sấy vừa hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt còn tới, tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Không phải chuyện lớn."
Không phải chuyện lớn? Vậy thì là chuyện nhỏ.
Tề Thịnh đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt cô, nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước khi ngủ, muốn nói với cô một tiếng ngủ ngon."
Cố Sanh hơi sững sờ. Thật ra lần trước anh cũng đã nói ngủ ngon với cô qua điện thoại, lúc đó nội tâm cô rất bình tĩnh, chỉ là đáp lại theo phép lịch sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-165.html.]
Lần này, sao lại luôn cảm thấy có gì đó là lạ?
Một khoảng lặng bao trùm, trong cả căn phòng chỉ có tiếng máy sấy "vù vù".
Tề Thịnh không đợi được câu chúc ngủ ngon mình muốn, mày dần dần nhíu chặt lại. Cố Sanh cũng không hiểu tại sao, đột nhiên có chút căng thẳng, cuối cùng đành phải mở miệng: "Vậy... ngủ ngon."
Tề Thịnh nghe được điều mình muốn nghe, đôi mày lập tức giãn ra, vẻ mặt cũng dịu đi: "Ừm" một tiếng. Trước khi rời đi, còn dặn dò cô: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Cố Sanh nhìn bóng lưng anh rời đi: "Chậc" một tiếng, không hiểu gì cả sờ lên n.g.ự.c mình.
Tim vừa rồi đập... hình như hơi nhanh thì phải?
Chắc chắn là vì sáng nay không có luyện công đây mà!
Một đêm ngủ ngon, ngày thứ hai không có việc gì, cô dứt khoát cùng Tề Thịnh đi dạo một vòng trong thành phố, tạm thời coi như ra ngoài để mở mang tầm mắt.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Mà lúc ra ngoài Cố Sanh lại không thích mang theo điện thoại di động, tối về đến nơi lại tắm rửa xong liền đi ngủ luôn, cho nên đợi đến khi cô nhận được điện thoại của Triệu Vũ thì đã là sáng sớm ngày thứ ba.
Cố Sanh sau khi chạy bộ buổi sáng về như thường lệ, vừa thay quần áo xong, hẹn Tề Thịnh cùng đi ăn sáng. Kết quả vừa đi đến cửa thì nghe thấy điện thoại di động của mình reo.
Bước chân cô hơi khựng lại, lúc này mới nhớ ra mình đã một ngày không nhìn đến điện thoại. Cô ra hiệu cho Tề Thịnh đợi một lát rồi đi qua nghe máy.
Triệu Vũ rõ ràng không ngờ Cố Sanh lần này sẽ nghe máy. Vừa thấy cuộc gọi được kết nối, cậu lập tức mừng rỡ: "Cố đại sư, cô cuối cùng cũng nghe máy rồi."