Cố Sanh nghe xong, đoán chừng hơn phân nửa là cuộc gọi từ hôm qua. Nhưng cô vốn đã chuẩn bị đi ăn cơm, nên hỏi thẳng: "Chuyện gì?"
"Là thế này, Cố đại sư, hôm qua San Nhu lại bị trúng tà. Chú thím Vu gọi điện cho tôi, nói muốn xin cô giúp đỡ."
Nói những lời này, cậu kỳ thực cũng có chút xấu hổ. Theo lý mà nói, cậu không nên gọi cú điện thoại này cho Cố Sanh nữa. Nhưng cậu cũng không quen biết vị đại sư nào khác, lại không thể thật sự trơ mắt nhìn San Nhu chết, cho nên dù ngượng ngùng cũng vẫn phải tìm đến Cố Sanh.
Được hay không, cũng phải thử xem sao chứ?
Huống hồ, những lần trước cậu tìm Cố Sanh, cô đều ra tay giúp đỡ, lần này...
Triệu Vũ còn chưa nghĩ xong, Cố Sanh bên này đã đáp lại cậu: "Không rảnh, không đi."
"Không phải đâu Cố đại sư, San Nhu hôm qua thật sự nổi điên rất dữ dội. Lúc trước chú thím tuy nói lời khó nghe, nhưng thật sự không phải cố ý nhắm vào cô đâu, chỉ là họ không tin vào những chuyện này. Bây giờ họ đã tin rồi, chỉ cầu xin ngài trở về giúp một tay. Dù sao San Nhu cũng vô tội mà! Mong ngài cho cô ấy thêm một cơ hội, giúp đỡ cô ấy đi!"
Triệu Vũ cảm thấy lời lẽ biện bạch lần này của mình giải thích đã rất rõ ràng, cũng cho Cố Sanh đủ đường lui rồi.
Trong mắt Cố Sanh lại không hề có một chút gợn sóng. Cô vốn không phải loại đại sư bác ái phổ độ chúng sinh. Ngay cả kiếp trước, cô cũng chỉ đối tốt với người trong sư môn của mình, ngoài ra đều là tùy tâm trạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-166.html.]
Huống hồ trước kia khi còn ở Sư Môn, cô đi đâu mà chẳng được người ta cung phụng. Bây giờ đến đây tuy danh tiếng có giảm đi không ít, nhưng cũng chưa đến mức phải rơi vào tình cảnh chạy theo giúp người. Cơ hội, cô đã cho rồi, nhưng nhiều hơn nữa thì không có.
"Cậu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây."
Triệu Vũ sốt ruột: "Cố đại sư!"
Lời còn lại của cậu còn chưa nói hết, Cố Sanh bên này đã cúp điện thoại, tiện tay quẳng di động vào trong phòng, rồi đi ra nói với Tề Thịnh: "Đi thôi."
Tề Thịnh liếc nhìn vào phòng một cái, không hỏi nhiều, mà đi theo cô xuống lầu.
Hai người ăn sáng xong, lại ra ngoài đi dạo một vòng rồi trở về. Tề Thịnh bên kia dường như có chút việc nên ở lại trong phòng xử lý. Cố Sanh cũng trở về phòng mình, lấy chu sa và giấy vẽ bùa vừa mới mua ra, bắt đầu vẽ.
Trước đó cô vẽ bùa không nhiều, bán một ít, tặng một ít, lại thêm những lá đã dùng để trừ đám xác c.h.ế.t trôi ở Yêu Hà lúc trước, đã không còn lại bao nhiêu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Mà cô ở đây cũng không có pháp khí thuận tay, trừ quỷ trừ tà thường đều phải dựa vào bùa chú để hỗ trợ, cho nên phải vẽ thêm một ít để bổ sung.
Cố Sanh tắm rửa xong, tĩnh tâm lại rồi bắt đầu vẽ bùa. Bút lông thấm đẫm chu sa, trong tay cô lướt đi những đường cong trôi chảy, nét bút đầy nội lực nhưng không mất đi sự mềm mại. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã hoàn thành một lá.
Cố Sanh cầm lá bùa vừa vẽ xong nhìn mấy lần, rồi tùy ý ném sang một bên, bắt đầu vẽ những loại bùa khác.
Chỉ trong chốc lát, trên chiếc bàn bên cạnh cô đã chất một chồng bùa dày cộp. Cố Sanh vẽ xong lá bùa cuối cùng mới đặt bút xuống.