Khẽ thở  một , vẽ bùa ở đây vẫn  chút mệt. Bởi vì cô vẽ bùa luôn truyền một chút linh lực  trong. Trước  linh khí dồi dào, tùy tiện dẫn một ít  là .  nơi  linh khí khan hiếm, cô còn  truyền linh khí của bản  , tuy mỗi lá chỉ một chút xíu, nhưng vẽ liên tục nhiều lá cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Đưa tay lau mồ hôi  trán, Cố Sanh cẩn thận cất hết những lá bùa  vẽ xong  túi. Cảm thấy   mồ hôi  thoải mái, cô   tắm rửa một  nữa.
Lần tắm  của cô  lâu. Tắm xong  quần áo bước , chợt  ngoài cửa  tiếng động. Mở cửa xem, cô  chút ngẩn .
Người bên ngoài  ai khác chính là cha  của Vu San Nhu. Mới hôm  họ còn mắng Cố Sanh là kẻ lừa đảo, hôm nay  lập tức  đổi thái độ, tha thiết tìm đến tận cửa. Thấy cô mở cửa, họ lập tức tỏ vẻ lấy lòng: "Cố đại sư, chuyện lúc  là  sai,  kiến thức nông cạn,  lời khó , mong đại sư đừng trách."
So với ông Vu, bà Vu mắt  hoe đỏ, rõ ràng là    ít. Giờ phút  cũng chẳng cần giữ thể diện gì nữa, bà lập tức quỳ xuống  mặt Cố Sanh,  Cố Sanh hoảng sợ vội bước lùi sang bên cạnh hai bước.
"Vu phu nhân  gì ? Đại lễ thế    dám nhận , sẽ tổn thọ mất."
Bà Vu vốn còn định quỳ lết đến chỗ Cố Sanh, kết quả  cô   liền  dám quỳ nữa, sợ  cô  vui.   sợ Cố Sanh cảm thấy   đủ thành tâm, hai đầu gối cứ nửa khuỵu xuống như ,   nên  gì cho .
Cố Sanh  bà một cái, cuối cùng lặng lẽ thở dài, tim đột nhiên  bắt đầu đau nhói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-167.html.]
Hết cách , từ khi tiếp nhận ký ức tuổi thơ của nguyên chủ, cô liền  thể nào  thấy những cảnh tượng mẫu tử tình thâm thế  , mỗi  gặp , tim   tự chủ  mà đau nhói.
Lúc , vì hành động của cha  họ Vu quá lớn,  thu hút  ít  mở cửa  trộm. Cố Sanh còn thấy   lấy điện thoại di động  chuẩn  chụp ảnh.
Cô nhớ  sự kiện Weibo  , lập tức lùi  hai bước,  để  đó chụp . Chỉ ngay  đó, cô liền cảm giác  một luồng ánh đèn flash lóe lên.
Cố Sanh khẽ bĩu môi, lập tức từ cửa phòng lao  ngoài.
Mà ở góc tường tối tăm, giờ phút  đang  một  cầm máy ảnh  xổm. Hắn mặc áo khoác đen kiểu thường ngày, tóc  dài,  đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai lệch che nửa khuôn mặt.
Khoảnh khắc đèn flash bật sáng,  cũng giật ,   về phía đó,   bắt gặp ánh mắt của Cố Sanh. Trong lòng  "thịch" một tiếng,     phát hiện, lập tức ôm lấy máy ảnh định bỏ chạy.
Chỉ là còn  chạy  hai bước, bỗng cảm giác  lưng  một áp lực lớn,  chút chuẩn  mà ngã sấp về phía , lưng  ai đó đá một cước, đau điếng.
Mà điều khiến  đau lòng nhất chính là, cú ngã     máy ảnh văng . Hắn  kịp để ý đến cơn đau, vội bò  nhặt máy ảnh. Bò   hai bước,  thấy phía  một đôi chân nhỏ  xăng đan "cộc cộc cộc" bước tới, những ngón chân trắng nõn nhỏ xinh lộ  trông   mắt.