Không những không chữa khỏi cho con gái mình, ngược lại suýt chút nữa còn gây ra đại họa. Giờ phút này nghe Cố Sanh nhắc đến vị cao nhân kia, ông tức giận nói: "Đừng nhắc nữa Cố đại sư, trước đó là tôi có mắt không tròng, đó chính là một tên lừa đảo, Cố đại sư cô mới thật sự là đại sư."
Cố Sanh nghe mà suýt nữa thì khóe miệng co giật. Cô quả nhiên là không thể nào nói chuyện chung được với ông Vu này.
"Người đó không phải lừa đảo, chỉ là đạo hạnh không đủ nên không trấn áp được tà vật đó mà thôi."
Cố Sanh đi tới cửa, chỉ cho ông ta xem tấm gương bát quái và một vài vật phẩm bài trí trong phòng: "Đây đều là những thứ dùng để đề phòng tà ma. Nếu có tà ma thông thường tới, thì không thể nào đến gần được cánh cửa này. Chỉ là lần này thứ đeo bám con gái ông là một con tà ma lợi hại, cho nên mới tỏ ra vô dụng."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Ông Vu nghe vậy mặt cậu xấu hổ, đành phải cười gượng: "Thì ra là như vậy à, cảm ơn Cố đại sư đã chỉ điểm."
Cố Sanh lườm ông ta một cái, bụng bảo dạ ông ta bây giờ thì lời hay ý đẹp nào cũng nói được, dứt khoát cũng không muốn nhiều lời với ông ta nữa. Cô đến gần, vạch mắt Vu San Nhu ra, thấy bên trong phủ đầy những tia m.á.u đỏ tươi.
Bỗng nhiên, đồng tử cô co rút lại. Cố Sanh chợt phát hiện, hình ảnh phản chiếu trong tròng mắt cô gái không còn là mặt mình nữa, mà là một bóng người khác.
Đó là một bé gái nhỏ mặc váy trắng, gương mặt ngây thơ đáng yêu. Dường như phát hiện ra cô, bé gái đó bỗng nhiên nhếch miệng cười.
Cố Sanh lại cảm thấy, nụ cười đó tràn ngập vẻ quỷ dị.
Chỉ là đợi cô nhìn lại kỹ hơn, trong mắt cô gái lại trống trơn, chỉ còn lại những tia m.á.u chằng chịt. Mi tâm Cố Sanh nhíu lại, những tia m.á.u đó bỗng nhiên nổ tung, gương mặt trắng nõn của cô gái đột ngột chảy xuống hai hàng huyết lệ.
Ông Vu hoảng hốt: "San Nhu!"
"Cố đại sư, đây là có chuyện gì? Con gái tôi vừa rồi còn rất tốt, vừa rồi còn rất tốt mà!" Bà Vu níu lấy áo Cố Sanh, bắt đầu khóc, tiếng khóc của bà làm tim Cố Sanh từng cơn đau nhói, đành phải đưa tay đẩy bà Vu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-171.html.]
"Không sao, không cần sốt ruột."
Chỉ vừa dứt lời, Vu San Nhu bỗng nhiên đột ngột ngồi dậy, giằng đứt sợi dây thừng lớn đang trói mình, rồi đưa hai ngón tay lên, chọc thẳng vào mắt mình, đúng là đã tự tay moi sống tròng mắt ra.
Bà Vu nào đã từng thấy cảnh tượng này, một hơi không thở được, lập tức ngất đi.
Ông Vu cũng mặt cậu tức giận: "Cố đại sư, cô mau ra tay ngăn con bé lại đi!"
Cố Sanh lắc đầu: "Không vội."
Ông Vu tức giận, gấp gáp tiến lên hai bước: "Sao có thể không vội?"
Chỉ là còn chưa kịp chạm đến mép giường, ông đã bị một lực lượng mạnh mẽ hất văng ra, ngã ngửa về phía sau, ngồi bệt xuống đất.
Vu San Nhu trên giường lúc này trông vô cùng khủng bố, tay nắm chặt tròng mắt, hốc mắt trống rỗng không ngừng chảy máu, miệng còn nhếch lên cười, rồi bỗng ê a hát một bài hát thiếu nhi.
"Đứa trẻ hay khóc thì có người thương nha ~ Đứa trẻ không khóc không ai yêu nha ~"
"Cha cha mẹ mẹ g.i.ế.c c.h.ế.t ta nha ~ Treo ta ở dưới gốc cây to nha ~"
"Phơi gió phơi nắng nha ~ Đáng thương không ai chơi cùng nha ~"
... ...