Ban đầu nể tình nó tuổi còn nhỏ đã c.h.ế.t thảm, cô còn định siêu độ cho nó một phen. Kết quả mang về xem xét, con quỷ nhỏ này rõ ràng là c.h.ế.t cũng không hối cải.
Đã như vậy, cô cũng không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Cố Sanh trở lại đại sảnh, thiết lập một phù trận mới. Con quỷ nhỏ đứng giữa nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu, dường như bị lửa thiêu đốt.
Nó kêu la thảm thiết, lăn lộn trên nền đất trống giữa phòng, miệng bắt đầu xin tha, không ngừng gọi: "Tỷ tỷ, em sai rồi, tỷ tỷ, em đau quá..."
"Em thật sự không cố ý g.i.ế.c người, là bọn họ khai quật em lên rồi lại không đưa tiễn em đi, là bọn họ mang em rời đi, em phải g.i.ế.c người rồi mới có thể trở về."
Cố Sanh lại không thèm liếc nhìn nó lấy một cái, chỉ nghe thấy tiếng con quỷ nhỏ từ từ yếu dần, cuối cùng hét lên một tiếng thảm thiết rồi biến mất không còn tăm hơi.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự, Triệu Vũ đang mệt mỏi nằm dài trên ghế sô pha bỗng cảm thấy người nhẹ bẫng, cảm giác như có như không bị theo dõi lúc trước lập tức biến mất không còn dấu vết.
Chỉ là trong lòng không phải cảm giác nhẹ nhõm, mà là một nỗi buồn man mác không tên.
Cố Sanh nhìn sợi hắc khí đang trôi nổi trước cửa sổ, hồi lâu sau, đưa ngón tay điểm nhẹ vào cửa sổ: "Lòng thành cảm ơn tôi nhận rồi, cậu đi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-175.html.]
Sợi hắc khí dường như hiểu được lời cô nói, từ từ tan biến vào không khí.
Cố Sanh đứng tại chỗ. Cô cũng không ngờ rằng, sợi hắc khí mà trước đó cô vẫn luôn không nhìn thấu kia, thế mà lại là tàn hồn của La Tường.
Và lần này hồn phách hắn trở về, đã dùng chút sức lực cuối cùng để kể cho Cố Sanh toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Đêm hôm đó, sau khi đổi phòng với Cố Sanh, ba người họ trốn ở phòng 404 chơi bút tiên, nhưng không cầu được gì cả, cảm thấy không linh nghiệm nên cũng không tiễn đưa gì mà bỏ qua.
Ngày hôm sau Triệu Vũ chạy đi cứu bạn gái, La Tường và San Nhu cảm thấy nhàm chán nên tiếp tục ở lại khách sạn. Vừa hay một ngày trước đó, họ đã nhìn thấy ma ở phòng 404, cho nên liền cả gan muốn bắt ma.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, La Tường nghĩ, hắn nhất định sẽ không đến khách sạn Tôn Hưởng, càng sẽ không ở phòng 404.
Đêm hôm đó ở phòng 404, họ quả thực lại đợi được "con ma" do nhân viên khách sạn sắp đặt. Nhưng lần này La Tường và San Nhu đã chuẩn bị để bắt ma, cho nên sớm đã mai phục gần ban công. Ma vừa xuất hiện, họ liền nhìn thấy.
Chỉ là vì đến gần nên mới nhìn ra mánh khóe, hành động của "con ma" đó thực sự quá cứng nhắc. La Tường gan lớn, lúc đó mò tới, quả nhiên phát hiện "con ma" đó là giả, trong lòng lập tức tức giận.
Chỉ là chưa kịp nổi giận, bỗng cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh, chân không còn đứng vững, cả người liền bay lên không rồi rơi xuống đất. Lúc tỉnh lại, liền thấy thân thể mình đứng dậy, trên người hoàn toàn không bị thương tổn, đi trở về phòng 404, San Nhu cũng không hề cảm thấy có gì kỳ lạ.
La Tường từ khoảnh khắc đó đã biết, mình đã thành ma rồi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Hơn nữa vì giữa đường cố gắng ngăn cản con quỷ nhỏ đó mà bị nó đánh bị thương, trở thành tàn hồn, đến cả hình người cũng không duy trì được.