Cố Sanh thoáng chần chừ, rồi định mở miệng từ chối: "Hai ngày nay tôi rất bận, không muốn xen vào chuyện của người khác."
Nụ cười trên mặt ông đạo sĩ vẫn không đổi: "Đừng vội, Cố đại sư, ngài không ngại nghe xong rồi hãy quyết định."
Cố Sanh ra hiệu cho ông nói tiếp. Ông đạo sĩ liền cất lời: "Cố đại sư, cô gái nhỏ tầm tuổi ngài, chắc hẳn đều biết Tưởng Tuyên chứ?"
Cố Sanh không thích kiểu nói chuyện vòng vo tam quốc này: "Ông có chuyện gì cứ nói thẳng."
Ông đạo sĩ hơi khựng lại, nhìn vẻ mặt Cố Sanh, thấy cô chẳng có chút biểu cảm d.a.o động nào, dường như thật sự không biết Tưởng Tuyên là ai.
Ông hơi lúng túng cười, sờ sờ cằm: "Là tôi quá tự phụ rồi. Chủ yếu là Tưởng Tuyên này trong giới trẻ quá nổi tiếng, ngay cả mấy nữ đồ đệ trong quán của bọn tôi cũng đều là fan cuồng của cậu ấy, nên tôi mới cho rằng Cố đại sư chắc chắn cũng biết."
Cố Sanh đương nhiên là biết Tưởng Tuyên. Dù cô không biết, thì nguyên chủ cũng sẽ biết. Ngôi sao hạng A của showbiz hiện nay, siêu sao hàng đầu, dáng người bảnh bao, diễn xuất tốt, mấy bộ phim đều đoạt giải thưởng lớn, bản thân cũng ôm về mấy giải Ảnh đế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-177.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Như vậy cũng thôi đi, mấu chốt là người này mới chỉ hai mươi tám tuổi, đối với mấy cô nhóc mà nói, quả thực chính là hormone di động.
Chẳng qua điều đó không quan trọng, nên Cố Sanh cũng chỉ dừng ở mức biết, chứ không có hứng thú gì.
Lúc này ông đạo sĩ nhắc tới, cô cũng thuận miệng hỏi một câu: "Anh ta làm sao rồi?"
"Cậu ấy gần đây có chút không thuận lợi. Trước đó cùng đoàn làm phim đến sa mạc quay, trong đêm từ sườn dốc lăn xuống, suýt chút nữa thì c.h.ế.t ngạt trong đống cát. Lần này trở về thì dây cáp treo bị đứt, nghe nói đã vào bệnh viện nằm mấy ngày, bây giờ vẫn còn ở trong đó. Chuyện này xem ra không bình thường, cậu ấy thông qua một người bạn tìm đến ta. Ban đầu tôi không để ý, cứ nhận bừa, sau này mới nhìn ra hình như có kẻ nuôi tiểu quỷ."
"Nuôi tiểu quỷ?"
Cái này tương đối mới mẻ, Cố Sanh trước kia thật đúng là chưa từng nghe nói qua. Chỉ là theo lời giải thích từ từ của ông đạo sĩ, cô cũng dần hiểu ra.
"Nuôi tiểu quỷ là một loại vu thuật của nước T. Có những hài nhi chưa kịp chào đời hoặc vừa sinh ra đã c.h.ế.t yểu, mang theo thiên sinh linh lực và oán khí, bị một số kẻ lấy t.h.i t.h.ể để cung dưỡng. Người nước T cho rằng tiểu quỷ có thể giúp họ làm mọi chuyện. Về sau, theo sự dung hợp văn hóa, trong nước cũng không ít người biết những lời đồn này, nhất là trong giới giải trí, lại càng khó nói."
"Tôi đã đến xem Tưởng Tuyên, phát hiện trên lưng và cổ chân cậu ấy đều có những dấu tay thâm đen, dấu tay rất nhỏ, trông như của trẻ con. Hơn nữa, xung quanh cậu ấy, tôi không cảm nhận được âm khí, cảm thấy có chút tà ma, nhưng lại tìm không ra manh mối. Đây không phải là sau khi biết chuyện Vu Gia, liền đến tìm ngài hỗ trợ sao."
Những điều ông nói quả thực mới lạ. Cái gọi là nuôi tiểu quỷ này, nghe qua có chút tương tự với anh linh mà cô từng tiếp xúc, chỉ là có vẻ tà môn hơn nhiều.