Lúc Cố Sanh nhìn thấy tin tức này, nó đã được đăng lên ba ngày, mà ba ngày này, chính cô lại vừa hay không hề ngó qua trang web đó, cũng không để ý đến tin tức này.
Người bên dưới đã phát cuồng, Cố Sanh trong lòng cũng không cách nào bình tĩnh trở lại. Huyền Môn, cái tên này, đám mây ấn quen thuộc, dẫn linh phù đã sớm thất truyền lại được lấy ra làm phần thưởng trực tiếp.
Trừ Sư Môn của cô, nơi nào còn có sự trùng hợp như vậy?
Thật đúng là giàu nứt đố đổ vách!
Cố Sanh hít sâu vài hơi, ép buộc mình trấn tĩnh lại. Ông đạo sĩ kia còn tưởng rằng cô bị phần thưởng này làm cho kinh ngạc đến ngây người, vui vẻ cười một tiếng.
"Thế nào? Cố đại sư, nói thế nào thì cũng coi như ta cung cấp cho ngài cơ hội này. Tôi cũng không tham lam, chờ lấy được dẫn linh phù này, chúng ta cùng nhau học tập, thế nào?"
Cố Sanh mấp máy môi, gật đầu: "Được."
Cô không nói thẳng ra chuyện liên quan đến Sư Môn. Dù khả năng có lớn đến đâu, cô vẫn muốn tận mắt chứng kiến rồi mới dám tin, sợ rằng lại là một giấc mộng hão huyền.
"Vậy thì tốt quá rồi. Chẳng qua Tưởng Tuyên bây giờ không có ở đây. Trước đó cậu ấy cùng đoàn làm phim đi quay, sau đó bị thương, bây giờ vẫn còn ở Phong Đô."
"Phong Đô?"
Cố Sanh nhớ lại lần trước cùng Phó Cảnh tham gia bữa tiệc rượu kia, chính là ở Phong Đô, cũng chính lần đó, cô gặp phải Tề Thịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-179.html.]
Chỉ là, lần này đi Phong Đô, không có người quen đi cùng.
Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh cùng ông đạo sĩ kia cùng nhau xuất phát, tiến về Phong Đô.
Mà ngay khi cô rời khỏi khách sạn không lâu, Cố Bắc cũng xách theo vali, rời khỏi khách sạn. Anh bước chân thong dong, không vội không chậm, giọng nói khi nghe điện thoại cũng vô cùng bình tĩnh: "Tôi để ý rồi, ừm, Tề Thịnh đã trở về Tề gia, Cố Sanh hiện tại đang cùng một đạo sĩ, không cần lo lắng."
Đi được hai bước, anh nhíu chặt mày, giọng hơi cao lên: "Tôi sẽ chú ý!"
Cúp điện thoại, anh một tay xách vali hành lý, thật sâu thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười tự giễu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Biết rõ Cố gia đã phụ bạc Cố Sanh, vậy mà anh vẫn chỉ có thể giúp đỡ Cố gia. Anh quả thật chẳng phải người tốt lành gì.
Hai giờ chiều, máy bay hướng về Phong Đô bình an hạ cánh.
Ông đạo sĩ đi cùng Cố Sanh họ Lâm, người ta gọi là Lâm đạo trưởng, trạc ba mươi tuổi, trên cằm giữ một chòm râu dê xam xám, khiến cả người trông càng thêm chững chạc, cộng thêm trang phục đặc thù, cử chỉ giơ tay nhấc chân, rất có phong thái cao nhân.
Xuống máy bay, gặp được người hẹn tới đón, đối phương là một nam sinh trạc tuổi Cố Sanh, khuôn mặt non nớt, tự xưng là trợ lý của Tưởng Tuyên. Nghe nói Cố Sanh chính là người mà Lâm đạo trưởng tìm tới, trong mắt anh lộ rõ vẻ kinh ngạc, không nhịn được mà nhìn Cố Sanh thêm vài lần, nhưng cũng không nói gì thêm.
Một đường im lặng đến bệnh viện, Lâm đạo trưởng hỏi: "Chân của Tưởng Tuyên đỡ nhiều chưa?"
Trợ lý lắc đầu, trên mặt cũng có chút lo lắng: "Vốn đã đỡ nhiều rồi, kết quả hôm qua lúc đi vệ sinh lại ngã một cái, bây giờ càng nghiêm trọng hơn."
Lâm đạo trưởng nghe xong, đưa mắt ra hiệu cho Cố Sanh, thấp giọng nói: "E lại là tiểu quỷ."