Cố Sanh gật đầu,  chỉ là e rằng, tình huống , khẳng định chính là tiểu quỷ. Xem  Tưởng Tuyên    rước  phiền phức lớn.
Trợ lý dẫn hai  tránh đám phóng viên chụp lén, lúc tiến  phòng bệnh, Tưởng Tuyên đang tựa  đầu giường,  đùi đặt một quyển sách.
Anh tuy  hai mươi tám, nhưng  bảo dưỡng , trông chỉ như hai tư hai lăm tuổi,  khác hẳn với đám "tiểu thịt tươi", mà tự toát  một loại khí chất của  đàn ông trưởng thành.
Anh  thấy   tiến , liền khép sách , đầu tiên là gọi một tiếng: "Lâm đạo trưởng", xem như chào hỏi. Sau đó mới chuyển ánh mắt sang Cố Sanh, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng  nhanh  dời , ôn hòa  với Cố Sanh: "Vị  là?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Lâm đạo trưởng   giới thiệu: "Vị  chính là Cố đại sư mà  đó    với ."
Tưởng Tuyên gật đầu, gọi một tiếng Cố đại sư,  hề tỏ  chút vẻ  hài lòng nào.
Cố Sanh đối với điều   chút bất ngờ, nhưng thoáng chốc cô  nghĩ thông suốt. Tướng mạo cho thấy, Tưởng Tuyên       chuyện gì , giống như những gì  thể hiện cho  khác thấy, bản   cũng là một  ôn hòa. Mà  đối với diễn xuất   thiên phú cực cao,  chịu khó nghiền ngẫm kỹ năng diễn, tâm tính bình thản, cũng sẽ  giống những  khác  ưa kẻ tài năng trẻ tuổi.
Nói cho cùng,   Cố Sanh, cũng giống như  những  trong giới nghệ thuật mà   quen   thôi.
Lúc , Lâm đạo trưởng   vấn đề chính: "  Tiểu Phương , hôm qua    ngã, là ngã như thế nào?"
Tưởng Tuyên dừng một chút, cẩn thận nhớ  chi tiết: "Cũng chính là hôm qua, nửa đêm  dậy  vệ sinh, lúc trở về giống như đột nhiên  cái gì đó vấp một cái, liền ngã xuống."
Chân  vấp một cái?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-180.html.]
Cố Sanh nhớ tới lời Lâm đạo trưởng   đó,  tới, đưa tay, vén phắt tấm chăn lên.
Tưởng Tuyên trong thoáng chốc  chút kinh ngạc,  đó liền  cô gái nhỏ  mặt vẻ mặt bình thản, dùng giọng  mềm mại hỏi : "Chân nào?"
Cố Sanh hỏi xong   thấy câu trả lời, liếc mắt   một cái, Tưởng Tuyên mới ý thức  hành vi   của   , lập tức dời  tầm mắt,  mặt  mà  chút ửng đỏ.
"Khụ! Chân trái."
Cố Sanh hai tay vén ống quần bên chân trái của  lên. Tưởng Tuyên cảm giác  đùi mát lạnh, mặt càng đỏ hơn.
Trời ạ! Phim truyền hình cũng  diễn như , ít nhất cũng  báo  một tiếng chứ?
 Cố Sanh chỉ vén ống quần lên đến một vị trí nhất định, bỗng nhiên bắt đầu  chớp mắt  chằm chằm  một chỗ, ngay  đó, đột ngột dùng tay ấn mạnh xuống.
Tưởng Tuyên khẽ "Hít!" một tiếng.
Cố Sanh dừng tay, liếc  : "Đau?"
Tưởng Tuyên gật đầu, trán  rịn mồ hôi.
Thật   chỉ là đau. Bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại của cô gái nhỏ chạm  đùi, tạo nên sự tương phản màu sắc mạnh mẽ với màu da đồng cổ do phơi nắng ở sa mạc thời gian , càng  một loại cảm giác tê dại lan tỏa từ chỗ tiếp xúc.
Tưởng Tuyên  nhịn   Cố Sanh thêm hai , mà Cố Sanh đang  chằm chằm  chân của . Vị trí   ấn ,  một dấu chân nhỏ, hằn sâu  trong thịt.
Nhỏ, và ẩn ẩn sắc đen.