Càng  cô kinh ngạc hơn chính là, cô  thể thấy rõ ràng, trong đám mây đen  trời, dường như  những sợi tơ màu trắng rơi xuống, kết nối    đàn ông thành từng sợi dây nhỏ, bắt lấy từng khớp nối của , khiến ông  thể động đậy, phảng phất như một con rối gỗ  giật dây.
"Đây, đây là..."
Tề Thịnh ôm chặt lấy cô: "Em   chứ? Cố Sanh."
Cố Sanh lắc đầu, cô vẫn  thể chống đỡ: "Không , đây là cái gì ?"
Tề Thịnh   thấy gì cả, nhưng    sự chấn động trong mắt cô, cùng với sự bất thường của  đàn ông, nghĩ nghĩ  : "Đó  lẽ chính là, Thiên Khiển ."
Anh  dứt lời, liền thấy sấm sét  trời càng thêm dày đặc, tiếng sấm ầm ầm, đột nhiên một đạo sấm sét, thuận theo sợi dây nhỏ  dẫn xuống,   rơi    đàn ông.
"Ầm ầm!"
Tiếng sấm  trời càng lúc càng lớn,  đàn ông  đánh đến đỉnh đầu bốc khói, tay chân  khôi phục bình thường. Hắn miệng phun khói đen, ánh mắt đờ đẫn,  mặt  còn vẻ điên cuồng nữa, chỉ "ha ha ha ha", lúc  lúc , lăn lộn  mặt đất, nước mắt nước mũi dán đầy mặt.
Cố Sanh sững sờ: "Điên ?"
Không trung sấm sét vang dội, một tia sáng trắng  một  nữa hiện lên,  đang  ngừng lăn lộn  mặt đất lập tức  nhúc nhích, miệng  ngừng sùi bọt mép, lồng n.g.ự.c   còn phập phồng, hiển nhiên   còn sự sống.
Cái ...
Vậy mà trực tiếp  đánh c.h.ế.t ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-224.html.]
Đây quả thật là Thiên Khiển?
Cố Sanh nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy  khi Thiên Khiển  xuất hiện, sự bực bội trong lòng cô  những   đè nén xuống, ngược  còn càng thêm mãnh liệt.
Cô luôn luôn tin tưởng  trực giác của .
Người đàn ông  chết, mây đen  trời   tan , ngược  còn  xu thế tụ . Đáy lòng Cố Sanh khẽ run lên, cảm thấy  chút  .
Ý nghĩ   dấy lên, ông trời  như  phụ họa theo cô, một đạo sét màu tím đột nhiên đ.â.m thẳng xuống, mục tiêu  chính là cô.
Cố Sanh bản năng  tránh, nhưng    cứng đờ,  thể động đậy, chỉ  thể trơ mắt  đạo kiếp lôi  càng ngày càng gần. Ngay một giây  khi nó tiếp xúc với  thể cô, một bóng  màu đen bỗng nhiên đột ngột ôm lấy cô.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Cố Sanh ý thức  điều gì đó, đồng tử  phóng đại: "Tề Thịnh..."
Cô  thấy đạo lôi đó rơi   Tề Thịnh.
"Đừng nhúc nhích." Tề Thịnh ôm chặt cô, giọng   run lên nhè nhẹ: "Anh vẫn còn... chịu , đừng nhúc nhích... Để ... ôm em một lát."
Tề Thịnh cảm thấy đau đớn, cánh tay ôm cô càng ngày càng dùng sức. Đôi mắt Cố Sanh đột nhiên  chút ẩm ướt.
Ai mà    sét đánh sẽ chết?   vẫn vì nghĩa mà  chùn bước giúp cô cản . Là bởi vì, trong mắt , tính mạng của cô  quan trọng đến   ?
Thậm chí, còn quan trọng hơn cả chính ?
Cô đau lòng, nhưng ngay cả việc  ôm   cũng   , chỉ  thể một   một  trầm thấp gọi: "Tề Thịnh..."
Đến cuối cùng, giọng   mang theo chút khàn khàn: "Anh sẽ c.h.ế.t đó."