Cố Sanh cố gắng duy trì vẻ ngoài bình thường của mình. Hai người tỉnh táo còn lại trong phòng thấy cô không sao, mới coi như yên lòng.
"Cố đại sư cô thật sự không sao chứ? Lúc nãy anh nói cái gì âm khí đó, dọa c.h.ế.t tôi rồi."
"Ừm." Cố Sanh gật gật đầu, vẫy tay mấy cái: "Tôi ở cách xa, không sao."
Tề Thịnh lúc này cảm xúc cũng từ căng thẳng tột độ trở nên trầm tĩnh lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y quyền từ từ duỗi ra, nhìn cô một cái, nói: "Cảm ơn."
"Ừm." Cố Sanh mím môi. Mặc dù trong cơ thể linh khí dồi dào, nhưng cần phải đả tọa hấp thu mới có thể. Thế là nói với Tề Thịnh: "Có phòng không? Tôi muốn nghỉ ngơi."
"Có."
Tề Thịnh quay người dẫn hai người rời khỏi phòng. Khi ra đến cửa, dừng lại một chút, Cố Sanh còn tưởng rằng anh muốn nói gì.
Tề Thịnh im lặng một lát, chỉ vào căn phòng bên cạnh: "Tối nay tôi ở đây, cô nếu có chuyện gì, có thể đến tìm tôi."
Thực ra ý anh rất đơn giản, bởi vì vừa rồi Cố Sanh ở gần âm khí, mặc dù anh nhìn thấy không có vấn đề gì, nhưng nếu có gì bất trắc, mình cũng có thể kịp thời ứng cứu.
Anh nói cảm thấy không có vấn đề, Cố Sanh nghe cũng cảm thấy không có vấn đề, duy nhất có vấn đề, chính là Phó Cảnh.
Phó Cảnh vừa nghe xong, lập tức lườm anh một cái: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Cố đại sư, cô ban đêm không thể tùy tiện chạy vào phòng đàn ông."
Cố Sanh chớp mắt, gật đầu: "Được."
Tề Thịnh khẽ nhíu mày không thể nhận ra, cuối cùng kéo cửa lên, đi ra ngoài nhìn Tề Ngữ.
Phó Cảnh thấy anh rời đi, trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ: "Cố đại sư, trên thế giới này đàn ông lừa đảo nhiều lắm, cô xinh đẹp như vậy, cẩn thận bị lừa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-49-dao-dien-goi-dien-2.html.]
Cố Sanh bất mãn nhếch miệng, rất không hài lòng với lời nói của anh ta: "Ai có thể lừa tôi?"
"Thế nhưng là, Cố đại sư, bọn họ có nhiều chiêu trò lắm, khó lòng phòng bị! Cố đại sư..."
Phó Cảnh lời còn chưa nói hết, liền bị Cố Sanh dùng một tay chống vào gáy, đẩy ra cửa.
Cô khóa trái cửa, trước khi vào, còn đứng ở cổng nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: "Không thể nào!"
Có đàn ông nào muốn lừa cô ư?
Chán sống rồi sao?
Ngoài phòng, Phó Cảnh bị đuổi ra đứng trong gió hỗn loạn: "..."
Mẹ kiếp! Tên này! Trong lòng chắc chắn có quỷ!
Cố Sanh mãi đến khi không nghe thấy tiếng động bên ngoài nữa, mới bắt đầu đả tọa hấp thu linh khí trong vòng. Chỉ có điều hôm nay không cẩn thận hấp thụ có chút căng, mất ròng rã ba tiếng, mới coi như hoàn toàn chuyển hóa thành linh khí của bản thân.
Cô từ giường đứng dậy, duỗi mấy cái chân đã cuộn tròn mấy tiếng đồng hồ, đột nhiên nghe thấy một tiếng chuông.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Sững sờ hai giây, cô mới phản ứng lại, đó là tiếng chuông điện thoại của mình, vội vàng đến bắt máy.
Bất ngờ là, đầu dây bên kia lại là người quen, chính là vị đạo diễn lúc trước.
"Alo?"
Giọng nói lạnh nhạt nhưng mềm mại vang lên, đạo diễn bên kia trong nháy mắt xác định được người đối diện, trực tiếp mở miệng: "Cố đại sư à! Là thế này, trước cô không phải nói muốn quen biết thêm nhiều người trong giới sao? Vừa vặn bên Kinh Đô có một vị đạo diễn lớn, gần đây đoàn làm phim xảy ra chút chuyện, cô xem có thể đi một chuyến không?"