Đồ ăn của Tề gia không lâu sau đã được chuẩn bị xong. Tề Thịnh dẫn Cố Sanh đến, cha mẹ Tề gia đều đang ngồi dưới sảnh, thấy Cố Sanh đến, thậm chí đứng dậy, bày tỏ lòng cảm ơn.
"Cảm ơn cháu đã cứu Tiểu Ngữ."
Mẹ Tề kéo tay Cố Sanh, vẻ mặt chân thành: "Dì tìm bao nhiêu người cũng không có cách nào, suýt chút nữa cho rằng Tiểu Ngữ nhà dì không chịu nổi kiếp này rồi, thật sự cảm ơn cháu."
Cố Sanh nghe ra bà ấy thật lòng cảm kích, bởi vì trong vài câu nói ngắn ngủi, bà ấy đã nói mấy lần cảm ơn.
Mẹ Tề cũng là người từng trải, bây giờ có thể khiến bà ấy cảm kích đến mức thậm chí nói năng lộn xộn, đủ thấy tình yêu thương bà ấy dành cho Tề Ngữ là thật lòng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cố Sanh không biết vì sao, tim đột nhiên thắt đau một cái.
Cô đưa tay che ngực, mấy người khác lập tức nhìn thấy.
"Sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái không?"
Mẹ Tề lo lắng hỏi đầu tiên. Cố Sanh vừa mới cứu Tề Ngữ, bây giờ dáng vẻ này, bà ấy rất sợ là bị phản phệ do cứu người.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Không có, không sao cả." Cố Sanh lắc đầu. Cảm giác đau lòng vừa rồi đã biến mất không thấy tăm hơi, vẻ mặt cô trở lại bình thường, theo người nhà Tề cùng nhau ngồi quanh bàn ăn.
Thấy mẹ Tề vẫn còn chút lo lắng nhìn mình, trong lòng Cố Sanh có chút ấm lên, khẽ cười: "Dì à, cháu thật sự không sao đâu."
"Không sao là tốt rồi, cháu nếu không thoải mái, nhất định phải nói, thiếu thứ gì để bồi bổ cơ thể, đều phải nói cho chúng ta, tuyệt đối đừng ngại ngùng, không mở miệng."
"Vâng, cháu biết rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-51-tu-choi-2.html.]
Sau một hồi trò chuyện, thức ăn đều được dọn lên bàn, mọi người mới bắt đầu ăn cơm. Chỉ là Cố Sanh, người ban đầu đang đói bụng, lần này ăn lại có chút không yên lòng.
Sau khi tim co rút đau đớn vừa rồi, có một hình ảnh vẫn luẩn quẩn trong đầu cô, không tan đi.
Đó là một người phụ nữ tướng mạo ôn hòa, tự tay ôm một cô gái nhỏ, giao vào tay một người khác, sau đó xoay người rời đi, mặc cho cô gái nhỏ ở phía sau khóc khản cả giọng, cũng thờ ơ, thậm chí chưa từng quay đầu lại...
Mà cô gái nhỏ này, chính là nguyên chủ lúc còn nhỏ.
Cô bị mẹ ruột bỏ rơi.
Nói đúng hơn, là bị gia tộc bỏ rơi.
Ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, hồi tưởng lại đoạn ký ức này, lại nhịn không được khiến Cố Sanh nhíu mày, kiềm chế cỗ tuyệt vọng bất ngờ dâng lên trong lòng.
Tề Thịnh đã ở bên cạnh lặng lẽ quan sát hồi lâu, lúc này mới mở miệng: "Không thoải mái sao?"
"Không."
Cố Sanh khẳng định là sẽ không thừa nhận, chẳng qua qua loa ăn hai miếng cơm xong, cô vẫn là về phòng nghỉ ngơi trước.
Nhấn công tắc trên tường, ánh đèn xanh nhạt mờ ảo chiếu rọi khắp cả căn phòng.
Cô chậm rãi thở hắt ra, đè xuống cảm giác tuyệt vọng trong lòng, ngược lại lấy ra bức tượng Quan Âm mà Tề Thịnh đã giao cho cô trước đó.
Tượng Quan Âm được làm bằng chất gỗ, dài ước chừng một mét, trên thân gỗ mang theo mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi gỗ, lại như mùi hương hỏa hun hương. Lật ra phía đáy, quả nhiên khắc những phù văn trận pháp.
Những phù văn trận pháp kia tương tự với những gì cô đã từng thấy, nhưng lại không hoàn toàn giống, dường như đã được giản lược hóa một cách nào đó.