Khi đạo diễn đến, chỉ nghĩ Cố Sanh một cô gái hoa dung nguyệt mạo sao có thể ở trong căn phòng âm u như vậy. Bây giờ Cố Sanh nhắc đến, anh mới nghĩ cũng đúng, mình sao có thể nói trước mặt đại sư là đại sư sợ quỷ, cái này sẽ không bị coi là khiêu khích chứ?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Tôi không có ý này..." Anh ta há miệng định giải thích, lại không biết nên nói gì, chẳng lẽ nói tôi không đành lòng nhìn cô gái như cô ở nơi đáng sợ này sao?
Nói thế nào, dường như cũng không tốt lắm.
Cố Sanh lại không có tâm tình nói nhiều với anh, chỉ nhẹ nhàng đẩy, đạo diễn cảm giác được trước n.g.ự.c một lực đẩu mạnh mẽ truyền đến, mình bất tri bất giác liền bị đẩy ra ngoài cửa.
"Tôi không sợ, thời gian muộn rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Được, được rồi."
Ngoài việc đạo diễn kinh ngạc về khí lực của Cố Sanh, còn cảm thán về bàn tay nhỏ bé mềm mại, phảng phất không xương, vừa nãy đã đẩy lồng n.g.ự.c anh, khiến n.g.ự.c anh bây giờ cũng có chút ngứa ngáy.
Rời khỏi cửa phòng Cố Sanh, đạo diễn đành phải quay về đi ngủ, nửa đường lướt qua một người đàn ông đội mũ.
Người đàn ông tránh Vương Gia, đứng trong góc khuất, mở điện thoại, liếc nhìn bức ảnh bên trong, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Lại là một tin tức lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-66-nhap-mon-3.html.]
Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh và Vương Gia gặp nhau ngay tại phòng ăn dưới lầu. Nơi đây còn có rất nhiều thành viên đoàn làm phim. Hôm nay Vương Gia cho họ tạm dừng quay phim, nên đều đang thong thả ăn bữa sáng.
Cố Sanh và Vương Gia ngồi trong một góc, nghe anh kể về chuyện đã gặp phải hôm qua.
"Hôm qua cô về không lâu, con quỷ kia liền đến. Ngay từ đầu tôi cũng không chú ý tới, chỉ là cảm thấy hơi lạnh, còn tưởng là ai bật điều hòa lớn quá, đang định mắng thì nghe Mạnh đại sư hô Lệ Quỷ đến, làm tôi sợ hết hồn."
Cố Sanh lặng lẽ lắng nghe, trong tay dùng đũa khuấy động sợi mì trong bát, có vẻ thờ ơ.
"Tôi còn chưa kịp phản ứng, Mạnh đại sư liền cầm một thanh kiếm gỗ đào nghênh đón, sau đó tôi đã nhìn thấy trong không khí dường như có vật gì đó, đạp lăn Mạnh đại sư. Mạnh đại sư ngã xuống đất còn nôn ra một ngụm máu, lập tức bảo chúng tôi tranh thủ chạy, nên chúng tôi liền chạy hết."
Đạo diễn vừa nói vừa nói, phát hiện Cố Sanh lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy Cố đại sư?"
Cố Sanh đặt đôi đũa trong tay xuống, nhấp một ngụm nước chanh, mới bình tĩnh nói: "Cũng không có gì, hôm qua tôi đi thang máy xuống lầu, gặp nữ quỷ. Tôi ngay từ đầu còn tưởng là Quỷ Hồn bị nhốt c.h.ế.t trong thang máy, hôm nay nghe anh nói chuyện, ngược lại có chút thú vị."
"A, trong thang máy còn có nữ quỷ?" Đạo diễn cảm thấy có chút kinh dị, một con quỷ đã đủ họ chịu rồi, bây giờ lại thêm một con quỷ nữa thì còn để cho người sống không?
"Ừm." Đạo diễn sợ hãi, Cố Sanh lại không sợ, chỉ cảm thấy có chút thú vị.
"Thế con Quỷ Hồn đó?"
Đạo diễn sau khi sợ hãi, nhớ lại đoàn người mình hôm qua là đi thang máy xuống, hơn nữa còn là trong tình huống người bảo vệ duy nhất - Mạnh Thiên Tề, đã hôn mê. Nghĩ lại việc có một con nữ quỷ trên đường đi nhìn chằm chằm họ, đạo diễn chỉ cảm thấy lưng lạnh toát.