Thế là, đợi cảnh sát đến lấy xong lời khai, Cố Sanh liền theo Văn thư ký về nhà cô , lấy một bộ quần áo để .
Chỉ là Văn thư ký và cô  vóc dáng khác , nên Cố Sanh chỉ chọn một bộ đồ thể thao cũ của cô , mặc  cũng tạm  .
Văn thư ký đưa cho cô một tấm thẻ,  bên trong  một vạn tệ, coi như cảm ơn cô  cứu  hôm nay.
Cố Sanh  thấy tấm thẻ, sững  một lúc  cũng thuận tay nhận lấy. Giới Huyền Học của các cô,  khi giúp  tiêu tai giải nạn đều  nhận thù lao, như   thể bớt dính dáng đến nhân quả.
Thật  hôm nay cô vốn  định lấy  tiền đó, cô chỉ  xin ít tiền  xe mà thôi.  bây giờ   tiền , trong lòng cô càng bình tĩnh hơn, cũng  vội trở về nữa, bèn hỏi Văn thư ký: "Gần đây  chỗ nào bày sạp xem bói ?"
Văn thư ký  bất ngờ  câu hỏi  của cô, nhưng vẫn trả lời: "Gần đây đúng là  một con phố, thường  mấy thầy bói  ở đó, nhưng  đáng tin   thì   ."
"Cảm ơn."
Cố Sanh cảm ơn xong, cầm lấy thẻ  rời khỏi nhà Văn thư ký.
Lúc   loay hoay đến quá nửa đêm, trời cũng sắp sáng. Cô  những  buồn ngủ mà ngược  tinh thần còn  . Cô tìm  con phố mà Văn thư ký ,  cứ thế tìm một chỗ  xuống.
Khoảng năm giờ sáng, trời  tờ mờ sáng,    mang theo cờ hiệu xem bói và đồ nghề đến bày sạp.
Cố Sanh liếc  qua, phần lớn đều ăn mặc theo kiểu tiên phong đạo cốt, hoặc để một chòm râu bạc, đeo kính của  mù, lá cờ phía  còn  những dòng  khoa trương, kiểu như "xem  linh  lấy tiền".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-7-thu-doan-nham-hiem-2.html.]
Sáng sớm còn   khách,  một ông lão   bày sạp ngay cạnh cô. Ông   cô một lượt,  bỗng vuốt râu, nhíu mày: "Cô gái nhỏ,  thấy ấn đường của cô tối sầm, e là gần đây  tai ương đó!"
Cố Sanh    ông  một cái: "Thật ?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
"Hắc hắc hắc!" Ông lão  vuốt chòm râu bạc của , thầm nghĩ  hy vọng , bèn  xuống bên cạnh bắt đầu giảng giải cho Cố Sanh: "Cô nương, sắc mặt cô  , gần đây   thường xuyên gặp ác mộng, ngủ cũng  ngon giấc ?"
Cố Sanh  thèm để ý đến ông ,   những điều  .
Ông lão  thấy  cũng  giận, tiếp tục vuốt râu: "Cô đây là  quỷ ám ,  còn là thủy quỷ, ưa âm khí, thích nhất là tìm những cô nương như cô đấy. Hôm nay nếu  gặp  , e là cô  nó đeo bám mà còn  ."
Cố Sanh khẽ nhíu mày,  cứ như thật.
Chỉ đúng lúc , cô bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ập về phía . Cô  xuống chân, phát hiện một bóng đen mờ nhạt đang từ từ chuyển động  lòng bàn chân cô.
Đó là một bóng ma, nhưng   bóng ma của , mà giống như của một con khỉ, đang vươn móng vuốt, cố gắng bám  chân Cố Sanh.
"A!  là   sống mà!"
"Cái gì   sống?" Ông lão vẫn  ý thức  cô đang  gì, chỉ thấy cô bỗng bước lên phía . Móng vuốt của con quỷ khỉ   vặn đặt lên mu bàn chân cô.  ngay  đó, con quỷ như  bỏng, rú lên một tiếng thảm thiết, vội vàng  bò lùi , thì   Cố Sanh một chân giẫm lên.
Và ngay khoảnh khắc cô giẫm lên bóng ma đó, ông lão cũng đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, dường như  chịu đựng một nỗi đau đớn nào đó. Ông  vội vàng níu lấy quần áo Cố Sanh: "Mau, mau, chân hạ lưu tình!"
Cố Sanh liếc mắt  ông , nhẹ nhàng nhấc chân lên, lùi .
Ông lão lúc  mới ngừng kêu la, nhưng  bộ quần áo  ướt đẫm mồ hôi. Con quỷ khỉ bò đến bên cạnh ông , run lẩy bẩy.